Fic&Poe
Douglas Stuart, “Không đủ”
Dưới phần dành cho dị tính là những mẩu tin thăm dò tìm các thanh niên nam nữ đồng tính. Chúng là ngọn đèn hiệu vạch đường cho những người trẻ vô hình. Tôi quả có cô đơn. Đã cô đơn rất lâu rồi. Những cậu bé này cũng vậy. Đó là lý do chúng tôi tụ tập về đây – bên dưới những người dị tính.
Ocean Vuong, Một thoáng ta rực rỡ ở nhân gian (trích)
Cuốn tiểu thuyết đậm chất tự truyện này được kể dưới hình thức một lá thư do nhân vật chính, cũng là một nhà thơ thành danh, viết cho người mẹ không biết đọc của mình. Trong đó, anh kể lại cuộc sống của một cậu bé châu Á trên đất Mỹ, những cảm xúc cũng như trải nghiệm tình dục đầu đời của một thiếu niên đồng tính, các mẩu hồi ức đầy ám ảnh về chiến tranh Việt Nam truyền lại từ bà ngoại và mẹ, xen lẫn là những suy ngẫm về vẻ đẹp của cuộc đời.
Vũ Đình Giang, 403A (trích)
Một thập niên ròng hắn nói với tôi những gì? Chẳng gì sất. Hắn để mọi thứ trôi nổi vật vờ, giữa lưng chừng tình bạn và tình yêu. Lúc tôi cần tình yêu, hắn trưng ra bản hợp đồng tình bạn. Khi tôi cần người bạn, hắn đòi được yêu sao cho thật nồng nàn. Chỉ có tôi chiều hắn, luôn luôn.
Marcus Mạnh Cường Vũ, Du (trích)
“Em có muốn hôn anh không?”
Chẳng lẽ Du nói không. Lời đề nghị khó từ chối. Làm sao từ chối. Du có lẽ đã tiếc và uất hận cả đời nếu từ chối.
Khâu Diệu Tân, Nhật ký Cá sấu (trích)
Cậu biết đấy, tôi lúc nào cũng yêu phụ nữ, ấy là sơ đồ bên trong tôi. Nhưng cậu đâu có biết, năm xưa khi đi cùng cậu, trong lòng tôi khổ sở biết nhường nào, mà tôi lại không cách nào tỏ lộ cho cậu hiểu được. Sống là đau khổ, sống là tội ác, vậy thì để tôi rời xa cậu vậy.
Cậu yêu phụ nữ như một điều tự nhiên, như yêu đàn ông vậy, cậu không tin rằng có bi kịch, cũng không muốn thừa nhận sẽ có bất hạnh chực chờ phía trước, thế nên cậu luôn quy những đau đớn tái tê trong ánh mắt tôi là do tính tình bi kịch bẩm sinh của tôi.
Tôi sống trong thế giới “đồ ăn có độc”. Tôi yêu một người phụ nữ đồng loại với mình, bằng tâm thế hết-thuốc-chữa, từ khi ý thức về tình yêu nảy mầm trong sinh mệnh tôi tới tận bây giờ, ba chữ “hết thuốc chữa” đã bao quát toàn bộ đau khổ của tôi, hình phạt ấy cũng sẽ là cái ách nặng nề tôi phải đóng suốt kiếp này.
Thuận, Công viên những cây sậy (trích)
Ga Hàng Cỏ buổi tối mùa đông đó, tôi còn nhớ mùi của những hạt mưa rất nhẹ chạm vào má.
Nguyễn Hải Nhật Huy, Tôn Thất (trích)
Dù gì thì ví von cậu Tôn với Jesus Christ cũng không phải là điều chỉ có những con chiên của Chúa mới nghĩ đến, vì cả hai đều sở hữu những thiên tài đặc biệt liên quan đến nước.
Nguyễn Nguyên Phước, Nhà máy sản xuất linh hồn (trích)
Trong ánh nắng nhợt nhạt của buổi chiều tà, nó chẳng khác gì một cái nhà kho cũ đã bị bỏ hoang từ lâu.
Trần Tiễn Cao Đăng, Cospolist Nổi Loạn (trích)
Nàng công chúa mê mẩn là mê mẩn tiếng hót con họa mi chứ không mê mẩn đống phân của nó.
ChuKim, “M. K. F.”
Tao không thể chờ tới lúc giết con người đầu tiên, mày vừa khởi động chiến tranh, thằng người ngu xuẩn.