Thời gian đọc: 25 phút Cậu biết đấy, tôi lúc nào cũng yêu phụ nữ, ấy là sơ đồ bên trong tôi. Nhưng cậu đâu có biết, năm xưa khi đi cùng cậu, trong lòng tôi khổ sở biết nhường nào, mà tôi lại không cách nào tỏ lộ cho cậu hiểu được. Sống là đau khổ, sống là tội ác, vậy thì để tôi rời xa cậu vậy.
Cậu yêu phụ nữ như một điều tự nhiên, như yêu đàn ông vậy, cậu không tin rằng có bi kịch, cũng không muốn thừa nhận sẽ có bất hạnh chực chờ phía trước, thế nên cậu luôn quy những đau đớn tái tê trong ánh mắt tôi là do tính tình bi kịch bẩm sinh của tôi.
Tôi sống trong thế giới “đồ ăn có độc”. Tôi yêu một người phụ nữ đồng loại với mình, bằng tâm thế hết-thuốc-chữa, từ khi ý thức về tình yêu nảy mầm trong sinh mệnh tôi tới tận bây giờ, ba chữ “hết thuốc chữa” đã bao quát toàn bộ đau khổ của tôi, hình phạt ấy cũng sẽ là cái ách nặng nề tôi phải đóng suốt kiếp này.