ChuKim, “M. K. F.”
Thời gian đọc: 18 phút Tao không thể chờ tới lúc giết con người đầu tiên, mày vừa khởi động chiến tranh, thằng người ngu xuẩn.
Thời gian đọc: 18 phút Tao không thể chờ tới lúc giết con người đầu tiên, mày vừa khởi động chiến tranh, thằng người ngu xuẩn.
Thời gian đọc: 23 phút Với hệ thống tái nạp năng lượng, con người sẽ sống mà không còn tích luỹ, đồng nghĩa với không có tiêu thụ thừa mứa, không có quần quật vì giá trị thặng dư, sẽ là đời sống chỉ toàn những điều chan hoà thân ái giữa người với người.
Thời gian đọc: 27 phút Cơ thể con người là kỳ quan khó mà tái tạo. Tâm trí con người, mặt khác, lại là một trò cười.
Thời gian đọc: 12 phút “Nó ăn hầu như mọi thứ. Nó có vẻ thích ăn. Ăn xong thì nó nằm ngủ.”
“Hiểu rồi,” thuyền trưởng Franco nói. “Giờ về hương vị của nó. Đấy mới là vấn đề thực sự.”
Thời gian đọc: 10 phút Em hình dung
Mặt trời như một đóa hoa,
Chỉ nở trong một giờ.
Thời gian đọc: 15 phút Âm thanh của Tiếng Sương Mù gọi rồi ngưng, gọi rồi ngưng, và anh bơi đi, chậm thôi, chậm thôi, vì anh phải đội trên đôi vai mình cả một đại dương trĩu nặng.
Thời gian đọc: 13 phút Luật nói rằng không có trẻ sơ sinh nào được quyền sống sót trừ khi bố mẹ chúng tìm được ai đó tình nguyện chết. Điều đó có nghĩa là, nếu họ muốn giữ hết lứa con này lại, họ phải tìm ra ba người.
Thời gian đọc: 7 phút Không có dấu hiệu của bất cứ náo động nào phía bên kia cửa. Một cuộc trò chuyện tĩnh lặng. Như thể cô giáo tôi không hề có ở đó. Kể cả cô có ở đó, cuộc trò chuyện nghe chẳng khác gì các cuộc trò chuyện buổi tối khác. Một cuộc trao đổi êm ả, thư thái. Theo kiểu có thể đưa bạn vào giấc ngủ bởi vì nghe như một chuyện cổ tích đang được kể. Tôi khe khẽ kéo tay nắm cửa xuống. Nheo mắt, tôi bước vào căn phòng đầy ánh sáng.
Thời gian đọc: 45 phút Kể từ đó, với điếu thuốc vắt vẻo trên môi, ông vẽ cả ngày không biết mệt. (Và trong không gian tĩnh lặng, chúng tôi có thể nghe được tiếng ông thở khò khè như kéo bễ.) Ông vẽ những loại hoa có nét hao hao hoa thật, vẽ khắp mấy cái rương gỗ trầy xước cũ, vẽ trên các chao đèn sứ, những vỏ chai rượu cognac, những lọ hoa thủy tinh trơn, mấy hũ Nescafe, và trên những hộp chứa xì gà làm bằng gỗ.
Thời gian đọc: 23 phút Nếu đã vậy, sao chúng tôi vẫn rời bỏ nhà cửa, bỏ dòng suối với cây cầu bắc ngang, bỏ lại mẹ cha, bỏ lại những người vợ than khóc, bỏ lại đàn con cần được chăm lo, đi về một miền xa để được dạy việc, với tâm trí luôn nghĩ về bức tường thành phương Bắc, thậm chí còn xa hơn? Tại sao? Hãy hỏi những thượng quan.
Mọi nội dung văn bản trong tạp chí đều mang giấy phép Creative Commons Attribution-NonCommercial-ShareAlike 4.0 International License.
Hình ảnh minh họa lấy từ nhiều nguồn khác nhau và có thể có bản quyền.