Jorge Luis Borges, Những tiền thân của Kafka

31/07/2022

Thời gian đọc: 6 phút Trong ngôn ngữ của giới phê bình không thể thiếu chữ tiền thân, nhưng cần phải thanh lọc khỏi chữ ấy mọi nội hàm về bút chiến và cạnh tranh. Thực tế là mỗi nhà văn đều tạo ra những người tiền nhiệm của mình.

Jorge Luis Borges, “Tấm gương và chiếc mặt nạ”

21/01/2019

Thời gian đọc: 7 phút Các vì sao trên trời trở lại với hành trình sáng rõ của chúng. Một lần nữa sơn ca hót trong những cánh rừng Saxon và nhà thơ quay lại với bản thảo của mình, ngắn hơn lần trước. Y không ngâm nó từ trí nhớ, mà đọc với sự bất an thấy rõ, đôi khi bỏ qua một đoạn như thể y cũng không hiểu hay không muốn làm ô uế những đoạn thơ đó. Bài thơ rất lạ. Nó không phải là một bản mô tả về trận chiến mà nó chính là trận chiến.

Susan Sontag, Thư gửi Borges

21/01/2019

Thời gian đọc: 4 phút Vì văn chương của ông luôn được đóng dấu ấn của vĩnh cửu, viết cho ông một lá thư xem ra không đến nỗi quá kỳ quặc. (Borges, năm nay là 10 năm rồi!) Nếu trong thời đại này có người được định sẵn để trở nên bất tử trong văn học, đấy phải là ông.

Người ngồi bên tay phải Borges

21/01/2019

Thời gian đọc: 49 phút Dù sao thì đây cũng là một câu chuyện rất Borges, không phải bởi vì tự thân nó Borgesian, mà bởi vì những người nào đã một thời gian đọc Borges, dù ghét hay ưa hay hoang mang chẳng hiểu gì, đều không thể không nhiễm lấy một phần giọng Borges, và nếu ở quá lâu bên Borges không thể nào không nộp mình cho cách nhìn thế giới của bậc thầy, và cuối cùng, thấy bản thân mình cũng biến thành một nhân vật trong truyện Borges, một câu chuyện vang lên rất nhiều từ “số phận” hay “quy hồi vĩnh cửu”. Ít ra thì đấy là câu chuyện được kể là đã xảy ra với nhân vật ấy, di Giovanni.