David Foster Wallace, Cười với Kafka

31/07/2022

Thời gian đọc: 9 phút Những gì mà truyện Kafka có, thay vào đó, là một sự phức tạp dị dạng và tuyệt mĩ và hiện đại toàn phần. Khiếu hài hước của Kafka – không những không loạn thần mà còn phản loạn thần, tỉnh táo một cách anh hùng – đến cuối, là một khiếu hài hước mang đậm tinh thần tôn giáo, nhưng tôn giáo theo kiểu Kierkegaard và Rilke và Sách Thánh Vịnh, một tính duy linh đau lòng mà đặt bên cạnh nó kể cả cái duyên đẫm máu của bà O’Connor cũng phần nào có vẻ quá nhẹ nhõm, bởi những linh hồn lâm nguy của bà là thứ tiền chế.

Franz Kafka, “Những điều tra của một con chó”

31/07/2022

Thời gian đọc: 67 phút Bề ngoài tôi chẳng lạ lùng chút nào, chỉ là một chó trung lưu thường thấy trong vùng này; nhìn đằng nào cũng chẳng có gì xuất chúng; nhìn đằng nào cũng chẳng quá đê tiện; hồi trẻ tôi còn là một chó đẹp trai khác thường ấy chứ, và khi đã trưởng thành vẫn còn đẹp ở chừng mực nào đó, miễn là tôi chú ý đến bề ngoài của mình và tập thể dục nhiều vào; chính diện của tôi được ái mộ lắm, những cẳng chân thon thả và cách tôi ngẩng đầu điệu nghệ, nhưng được ưng ý không kém là bộ lông xám, trắng và vàng chỉ đằng ngọn mới xoắn lại; những điều này chẳng lạ chút nào, điều duy nhất lạ là bản chất của tôi, và thậm chí cả điều này, như tôi không bao giờ cho phép mình quên, cũng có nền tảng từ bản chất chung của loài chó.

Jorge Luis Borges, Những tiền thân của Kafka

31/07/2022

Thời gian đọc: 6 phút Trong ngôn ngữ của giới phê bình không thể thiếu chữ tiền thân, nhưng cần phải thanh lọc khỏi chữ ấy mọi nội hàm về bút chiến và cạnh tranh. Thực tế là mỗi nhà văn đều tạo ra những người tiền nhiệm của mình.

Franz Kafka, “Thợ săn Gracchus”

31/07/2022

Thời gian đọc: 16 phút Con thuyền chết của tôi đi trệch hướng, một cú bẻ lái nhầm, một thoáng đãng trí của người cầm lái, một lúc xao nhãng vì vẻ đẹp tuyệt vời của quê hương yêu dấu—tôi cũng chẳng biết là thế nào nữa, chỉ biết từ đó tôi ở lại trên mặt đất này, con thuyền của tôi cứ trôi mãi trên mặt nước trần gian. Vậy nên dù chẳng muốn gì hơn là được sống giữa những ngọn núi quê hương, giờ sau khi chết tôi lại phiêu bạt khắp nơi trên trái đất này.”

Walter Benjamin, Franz Kafka – Nhân dịp kỷ niệm mười năm ngày mất của ông

31/07/2022

Thời gian đọc: 54 phút Dù ở địa vị cao nhường nào, họ luôn là những kẻ sa ngã hoặc đang sa ngã, cho dù ngay cả những người ở địa vị thấp kém, xơ xác nhất, như những người gác cổng hay những quan chức già yếu hom hem, cũng có thể thình lình và ấn tượng xuất hiện với quyền lực trọn vẹn. Sao họ lại sống lờ đờ như thế? Liệu có khi nào họ là hậu duệ của những vị thần kiểu Atlas nâng đỡ bầu trời bằng đôi vai của mình?

John M. Ellis, Đọc Kafka như thế nào: Phần I

31/07/2019

Thời gian đọc: 30 phút John Updike cho rằng Kafka là nhà ngụ ngôn siêu đẳng nói lên những nỗi niềm suy tư trăn trở mang tầm cỡ vũ trụ của con người hiện đại, nghe thì thật là sâu sắc uyên thâm, nhưng Updike cũng không bao giờ giải thích rằng những nỗi niềm đó là gì hay vì sao chúng lại tầm cỡ đến thế, cũng không nói được cho ta hay rằng Kafka đã nói gì về những trăn trở này.

John M. Ellis, Đọc Kafka như thế nào: Phần II

31/07/2019

Thời gian đọc: 33 phút …rất nhiều người đã tường thuật lại rằng Kafka thường cười phá lên khi đọc tác phẩm của mình: ông không hề thấy nó u ám, và không có lý do gì chúng ta nên thấy như vậy cả. Có những yếu tố nghịch dị nhất định ở Kafka thật đấy, nhưng đây là sự nghịch dị của người vẽ tranh biếm họa. Biếm họa bóp méo hiện thực của một khuôn mặt, chẳng hạn, để nó có thể tô đậm thêm những đường nét nổi bật và thú vị nhất.

Franz Kafka, Quan sát (trích)

31/07/2019

Thời gian đọc: 5 phút Giá như ta là một người da đỏ, ngay tức khắc có thể khởi hành, đu lên lưng một con ngựa phi nước đại, cúi rạp mình trong gió, chốc chốc lại thoáng rùng mình trên mặt đất rúng động, cho tới lúc nới lỏng đinh thúc ngựa, bởi nào có đinh thúc ngựa, cho tới lúc quẳng dây cương, bởi nào có dây cương, và chưa kịp thấy đồng cỏ đã phát quang hiện lên thì trước mắt đã chẳng còn cổ ngựa và đầu ngựa.

Franz Kafka, “Đương khi xây Vạn Lý Trường Thành”

31/07/2019

Thời gian đọc: 23 phút Nếu đã vậy, sao chúng tôi vẫn rời bỏ nhà cửa, bỏ dòng suối với cây cầu bắc ngang, bỏ lại mẹ cha, bỏ lại những người vợ than khóc, bỏ lại đàn con cần được chăm lo, đi về một miền xa để được dạy việc, với tâm trí luôn nghĩ về bức tường thành phương Bắc, thậm chí còn xa hơn? Tại sao? Hãy hỏi những thượng quan.