Đỗ Văn Hoàng, Coca rau muống tỏi

Theo dõi Zzz Review năm bữa nửa tháng của chúng tôi
Thời gian đọc: 8 phút

Vở kịch thuộc khuôn khổ dự án sân khấu “Việt Nam của tôi”, Viện Goethe Việt Nam x Zzz Review, 2021-2023.

Tặng cháu Hau Tung Lee

 

Kịch ngắn 1 hồi

 

 

Không gian: trong khoang một con tàu.

 

Thời gian: trời tối.

 

Âm nhạc tuyệt đối không cho vở diễn này, các lời lầm bầm như là âm nhạc.

 

 

 

 

Hồi 1

 

Trời đêm, trong một khoang tàu có nhiều cửa sổ và cửa đi sang hai bên mạn thuyền. Phía cuối sân khấu là đuôi tàu, chiếc ghế sofa cũ chắn ngang trước cửa đuôi tàu, phía sau ghế sofa có một vật gì đó phát ra ánh sáng yếu ớt hắt lên trần.

 

Một người đàn ông nằm trên ghế sofa, cạnh ghế chiếc vali màu da cam và dưới ghế là balo đang mở.

 

NGƯỜI ĐÀN ÔNG: Ai cũng nói ngồi máy bay mười mấy tiếng mền mệt kiểu gì cũng ngủ được, thế mà mình lại toàn thấy ác mộng, mười bốn tiếng trên máy bay là một mùa tù ngục, những mạch sống giam cầm trong chiếc lá sắt, qua những biên giới vô hình mà dẫu quang hợp như nhau lại chẳng mang tự do như nhau, mệt đến từng thùy não, ngủ làm sao nổi trong cái cảm giác ngu ngốc của những chuyến đi. Giấc ngủ kinh hoàng thức giấc kinh hãi. Mọi người ngủ hết rồi, mình jetlag trên cả địa cầu, xuyên qua các hành tinh trong một vũ trụ ngủ mà vẫn ngọ nguậy.

 

Người đàn ông kéo cái thân mình dậy ngồi trên ghế, mở chiếc vali to và lục lọi đồ trong đó.

 

NGƯỜI ĐÀN ÔNG: Quái lạ, chả hiểu là có quên gì ngoài một nắp ống kính, một sạc dự phòng, một dây sạc. Mất một cái gì mà không phát hiện ra mới là cái mất đích thực toàn vẹn. Chắc thế!

 

Người đàn ông cúi xuống nhặt từ trong vali một đồng xu nhỏ xíu, đồng 10 cent.

 

NGƯỜI ĐÀN ÔNG: Mày còn theo ta về đến đây làm gì? Mày còn nghèo nàn và lạc lõng hơn ta ở cái mảnh đất này. Ta muốn tiêu mày vào ánh sáng huy hoàng giả tạo mày lại lẩn trốn ngủ ở trong túi tao.

Vậy thì được, ta sẽ nhờ mi định đoạt. Ngửa thì ngủ mà sấp thì…

 

Người đàn ông tung đồng xu, anh ta vồ lấy trên mu bàn tay và nhìn nó, anh ta lại tung lần nữa và vồ lấy nhìn nó.

 

NGƯỜI ĐÀN ÔNG: Sấp thì… mình là trọng tài của đời mình, quá tam ba bận.

 

Người đàn ông tung đồng xu, anh ta vồ trượt, đồng xu lăn đi. Người đàn ông ngả người trên ghế sofa.

 

Từ phía đồng xu lăn khỏi sân khấu, một cậu bé bước vào từ một bên mạn tàu.

Cậu cầm đồng xu, tung hứng trên tay và chơi với nó.

 

CẬU BÉ: Chị Linh ơi, chị Linh, chị Linh ơi! Chị có mua được coca ngoài đó không?

 

Cậu ở giữa sân khấu, lấy một cục phấn trong túi, cậu bắt đầu vẽ lên sàn. Xong xuôi, cậu định tung đồng xu nhưng lưỡng lự dừng lại.

 

CẬU BÉ: Cả buồng người ngủ hết rồi. Cô giáo bảo ngày mai cả lớp sẽ được đi chơi, sẽ lên ô tô đi xa lắm, xa hơn cả trường học trên đồi nữa. Xa hẳn các khu trại mình đã biết. Đi vào tham quan Hong Kong, sẽ đến một cái nơi gọi là biệt thự. Cô bảo cái nhà đấy to lắm, có nhiều thứ để chơi nhiều thứ bọn mình chưa bao giờ biết. Nhưng ở đấy có máy bán coca không? Không ai nói cho mình biết cả, ai cũng nói ở ngoài Hong Kong cái gì cũng có, không giống như trong này: Buồng nào cũng giống buồng nào, trại nào cũng giống hệt nhau. Hôm qua mẹ đưa cho đồng này bảo sang chỗ buồng 10B mua rau muống, mua tỏi mua ớt… ra chợ mua rau, mua tỏi, mua ớt, mua rau muống, mua tỏi, mua ớt… Đang đi có một ông tóc dài chạy ngang qua, mình tưởng ông ấy chạy đi đánh nhau, rồi ông ấy cứ chạy quanh sân cứ chạy rồi la hét tìm ai đó… mình quên mất… mua rau muống, mua tỏi mua ớt, không được quên, rau muống, mua tỏi, mua ớt… không được quên, chết rồi không biết có quên gì không? Xong rồi mua rau, tỏi ớt, rau, tỏi ớt, rau, tỏi ớt.

 

Ba người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần kaki, bước vào ngồi ở tiền cảnh. Một người mang theo mớ rau muống, anh ta nhặt rau muống, một người mang theo tỏi, bóc tỏi, một người mang theo ớt, cắt ớt.

 

Họ mang theo cả đèn pin để soi rọi mọi thứ xung quanh.

 

CẬU BÉ: Ơ rồi ai cho mình đồng này nhỉ? Nhưng mà đồng này không giống đồng mẹ đưa cho, cũng không giống đồng ở trên tivi nữa… ai đã lừa lấy mất đồng xu của mình rồi.

 

NGƯỜI ĐÀN ÔNG: Ngủ đi đồng xu mới lớn được.

 

BÉ CON: Chú là ai?

 

Người đàn ông: Cậu làm tôi đứng dậy trong cơn ác mộng của mình. Bây giờ cậu ngủ đi tôi mới tỉnh dậy được. Tôi biết ngày mai cậu phải dậy sớm lắm đấy.

 

BÉ CON: Cháu sợ.

 

NGƯỜI ĐÀN ÔNG: Sẽ có người gọi dậy. Yên tâm.

 

CẬU BÉ: Nhắm mắt vào là cháu lại thấy mất đồng xu, cháu bị mất rồi, đây không phải đồng xu của cháu. Ai đã lấy nó?

 

NGƯỜI ĐÀN ÔNG: Thao thức thao thức rồi mất ngủ, làm trống ngực đập rầm rầm rồi thành bệnh đấy, bệnh rối loạn sợ rối loạn. Ngủ đi.

 

CẬU BÉ: Cháu sợ mai bị lạc đường, sợ bị mang đến chỗ khác, sợ phải xa bố mẹ, nhưng cháu muốn một lần được đút đồng tiền vào máy mua coca.

 

NGƯỜI ĐÀN ÔNG: Quái lạ, chính là nó, đứa bé 6 tuổi nhưng không giống nó mà chính lại nó, nó luôn luôn như thế từ chuyến đi đầu tiên cho đến khi 20, 27, 35, đều như thế không khác gì. Run rẩy vì sợ, run rẩy các hình dạng khác nhau, run rẩy, lúc nào cũng thế, chỉ là đứa bé 6 tuổi, mãi mãi là 1 đứa 6 tuổi trong bất kì hình dạng nào. Nó là nó mà không phải là nó.

 

Cậu có nhớ lúc 3 tuổi ở trại 1, hàng rào mắt cáo trại tị nạn còn nhìn ra ngoài được, cậu thấy đường thấy biển, thấy từ phía xa nước trào lên bờ không? Đấy là sóng. Sóng đánh vào bờ tung bọt trắng xóa, giống bọt phun trào từ chai coca không? Rồi vào 1 đêm khuya muộn, khi cùng mẹ loanh quanh trại, buồn ngủ rũ rượi, cậu đã thấy một người lén lút bám vào hàng rào mắt cáo trèo lên, chính cậu là người đã hét lên và người đó bị bắt lại.

 

Chính cậu mà người ta bị đánh cho tan xác, người đó cũng chỉ vì thèm coca. Tại cậu!

 

NGƯỜI ĐÀN ÔNG: Chưa hết, sau vụ đấy, người ta quây ta kín mít sau hàng rào mắt cá, cậu đã phải cúi người xuống dưới thấp chân rào, chỉ nhìn thấy cỏ dại mọc. Và tiếng sóng ngoài xa. Mấy tháng sau sang trại 7 cậu mất cả tiếng sóng.

 

CẬU BÉ: Không phải thế!

 

NGƯỜI ĐÀN ÔNG: Khi nhập học lớp 1, cách đây vài tháng, cậu xếp hàng đi từ trại đi bộ đến trường, lần đầu được ra khỏi trại, đi trên vỉa hè cậu đã nhìn thấy sóng.

Cậu lảo đảo và vấp ngã!

 

CẬU BÉ: Không phải tại cháu, cháu không làm gì cả! Mẹ biết.

 

NGƯỜI ĐÀN ÔNG: Ngủ yên trong chai đi, không lỗi lầm lại trào ra đấy!

 

Cậu bé ngồi thu lu bó gối.

 

Người đàn ông lấy trong túi ra một đồng tiền.

 

NGƯỜI ĐÀN ÔNG: Ngoan rồi cái gì cũng có! Tôi cho cậu 2 đồng nhé, 2 đồng này mua được coca ở khắp châu Âu đấy, trị giá gấp mấy lần tiền của mẹ cậu cho. Nếu thích là đổi thành tiền Hong Kong ngay. Nhìn nhé!

 

Người đàn ông tung đồng xu lên và bắt nó lại.

 

NGƯỜI ĐÀN ÔNG: Thấy chưa? Nó giống đồng mẹ cậu đưa rồi đấy.

 

Người đàn ông tung đồng xu lên lần nữa.

 

NGƯỜI ĐÀN ÔNG: Đấy! Bây giờ lại về giống đồng tiền cũ. Thử vận may đi nhóc!

 

 

CẬU BÉ: Không! Cháu không tin chú. Cháu biết hết! Lúc nãy chú tung đồng xu hai lần đều ngửa. Lần thứ 3 cháu nhặt được cũng thấy ngửa. Chú nằm trên ghế không biết mình đang tỉnh hay thức, chú lơ mơ gọi cháu đến. Chú muốn cháu lớn thay chú.

 

NGƯỜI ĐÀN ÔNG: Biến đi! Rồi trở về làm một đứa trẻ biết vui, lớn lên thành một chàng trai biết nghĩ.

 

CẬU BÉ: Chú nhìn kĩ cháu nhé, giống như tung đồng xu ấy. Xem cháu là đứa bé 5 tuổi biết nhớ! Hay 6 tuổi lần đầu đi chơi? Hay 14 tuổi biết lo sợ? Hay 20-27? Chú không nhận ra đâu! Cháu sẽ cầm cơn ác mộng này đổi lấy 1 lon coca.

 

Đứa bé lấy đồng tiền từ tay người đàn ông và đi ra.

 

Ba người đàn ông đi ra.

 

Người đàn ông bước tới ngó hình vẽ trên đất.

Người đàn ông lấy tiền trong túi quần và tung nó để chơi lò cò.

 

 

NGƯỜI ĐÀN ÔNG: Một lon coca ở trạm tàu điện Frankfurt khi từ sân bay ra.

Một lon coca ở bến trung chuyến đâu đó trông đêm khuya trên đường đến Kassel, phải vay thêm 10 cent của hai du học sinh Việt Nam, không hẹn ngày tái ngộ.

Một lon coca ở Gieben Ring, vành đai nhỏ sau khi xem triển lãm đồ gốm La Mã.

Một lon coca trên vành đai u sầu.

Một lon sau 6 tiếng trong bảo tàng Vatican rồi vội vã chạy ra quảng trường nhà thờ Pietro mua 1 lon nước ngồi bệt xuống những viên đá nóng râm ran.

 

Cậu bé bước vào và đi đến ghế sofa. Người đàn ông giật mình ngồi dậy. Đứa bé lấy chai coca trong túi quần đưa cho người đàn ông.

 

CẬU BÉ: Đừng chả vờ ngủ nữa. Em mang coca về cho anh này.

 

NGƯỜI ĐÀN ÔNG: Đúng là trong mơ.

 

CẬU BÉ: Là thật, anh uống đi.

 

NGƯỜI ĐÀN ÔNG: Tao nhìn thấy hết, nhớ hết! Mày được đưa ra khỏi trại lên ô tô cùng lũ bạn cùng lớp đến thăm một biệt thư trên đồi, rất rộng mà không có người, người ta lùa cả vào rạp không chiếu phim rồi đưa vào công viên không cầu trượt, ăn gì nhỉ? Không nhớ!

Nhóc đứng ở sân và nhìn xuống thấy toàn cảnh Hong Kong, thấy những nhà cao tầng và máy bán hàng.

Lần đầu tiên trong đời biết thế nào chóng mặt, tim đập nhanh, mày lảo đảo say nắng tìm bóng râm, hoa mày chóng mặt thế nào lại thấy cái máy bán hàng tự động trống rỗng.

Tao lạ gì nhóc! Chuyên gia của những trò dại dột, người ta xúi dại mày vo vỏ kẹo cao su hít vào mũi mày cũng làm, bảo mày đâm khuyên tai bằng kim mày cũng chịu, cái gì mày cũng thích nhưng sợ bố đánh nên thôi.

Giờ thì chú mày đã nuốt cả đồng xu vào bụng. Bây giờ mày chính là một lon coca.

 

CẬU BÉ: Anh uống đi.

 

NGƯỜI ĐÀN ÔNG: Mày lấy ở đâu ra?

 

CẬU BÉ: Anh quên rồi à, lúc ngồi trên ô tô lần đầu tiên ra ngoài, anh đã thấy những đứa trẻ lớn hơn anh 1 chút, bước xuống lòng đất, anh không biết tại sao. Còn em sau khi lên ô tô ra về, thấy nôn nao, xe dừng lại, tất cả xuống xe nghỉ bên vệ đường, nhưng em chỉ chả vờ thôi, trong lúc cô giáo đi lấy nước, em đã trốn đi, em đã theo những đứa trẻ đi xuống lòng đất rồi lên tàu điện. Con tàu chạy đi mãi trong bóng tối và rơi vào một chai coca khổng lổ. Bọn em tha hồ uống nhưng không được mang về, em đã mang về cho anh 1 chai nên em mất một bàn tay.

 

NGƯỜI ĐÀN ÔNG: Trời ơi, làm cách nào nhóc bịa được câu chuyện này.

 

CẬU BÉ: Em dám làm những chuyện anh không dám! Anh dám uống chai coca này không?

 

 

Người đàn ông giật lấy chai coca. Anh ta bật nắp chai tu ừng ực.

Ánh sáng khu vực ghế sofa tối dần. Bóng tối bao trùm lấy hai người.

 

Ở phía khoang tàu đối diện, một đứa trẻ đang ngồi một mình, chăm chú như đang xem ti vi. Từ cánh cửa cạnh bên, một người phụ nữ bê mâm cơm vào đặt xuống trước mặt đứa bé. Mâm có cá rán, rau muống luộc và bát cơm. Đứa bé cầm bát lên bắt đầu ăn cơm.

 

 

 

 

 

 

 

 

Chấm sao chút:

Đã có 3 người chấm, trung bình 5 sao.

Hãy là ngôi sao đầu tiên của chúng tôi <3

Theo dõi Zzz Review năm bữa nửa tháng của chúng tôi

Be the first to comment

Leave a Reply

Your email address will not be published.


*