(Bài viết thuộc Zzz Review Sáng tác mới, ngày 12-7-2023)
Con gái tôi đã chết.
Tôi đặt nó vào một ngăn tủ quần áo. Tủ quần áo có cánh cửa trượt màu trắng, cao khoảng hai mét. Chỉ cần đẩy sang trái hoặc sang phải là dễ dàng mở ra được. Từ bên trong ngăn tủ, con bé thi thoảng duỗi mình ra, đập vào cửa tủ nghe bình bịch.
Cứ rảnh rỗi là tôi lại ngồi tựa lưng vào ngăn tủ. Khi con bé còn sống, tôi thường dành ngăn tủ quần áo đó cho tôi. Tôi chui vào đó sau mỗi bữa trưa, tận hưởng bóng tối và vùi mặt vào đống quần áo váy vóc.
Giờ ngăn tủ quần áo là nơi cất giữ thi thể con gái tôi.
Ngồi dựa lưng vào ngăn tủ, tôi nghe tiếng con bé nói vọng ra từ bên trong.
“Mẹ, đến giờ đi làm buổi chiều rồi đấy.”
“Ừ, mẹ phải đi bây giờ. Con sẽ không buồn lắm chứ?”
“Không đâu ạ.”
“Vậy mẹ đi đây.”
“Tạm biệt mẹ.”
Tôi đi làm năm buổi một tuần. Buổi sáng từ tám giờ đến mười hai rưỡi, buổi chiều từ hai giờ đến sáu rưỡi. Buổi trưa tôi tranh thủ về nhà, ăn gì đó trong khi tựa vào cánh tủ.
Sau khoảng ba ngày, thi thể con bé bắt đầu phân hủy.
“Con bắt đầu bốc mùi rồi phải không ạ?”
“Không đâu, con yêu.”
“Mẹ nên chuyển con sang một chỗ khác.”
“Mẹ biết là con thích ở trong ngăn tủ quần áo.”
“Đúng là vậy thật.”
Con bé cười. Giọng cười không mấy lanh lảnh như trước. Tôi tự hỏi cổ họng con người phân hủy như thế nào, lưỡi có mềm ra, lốm đốm nâu hay không. Mỗi khi làm gì có lỗi là con bé lại thè cái lưỡi hồng nhỏ xinh ra, và tôi lại lắc đầu cười tha lỗi cho nó. Khi cái lưỡi đó không còn xinh xắn nữa, tôi nghĩ tôi sẽ phạt con bé một trận ra trò.
“Con gái.”
“Dạ?”
Giọng nói không phải của con bé nữa. Ít nhất không phải đứa con gái tôi từng biết. Một giọng nói khàn khàn xa lạ. Nghĩ vậy giọng điệu tôi bất giác trở nên lễ phép hơn.
“Mẹ đã bỏ cái chăn ở ngăn tủ bên cạnh con và xếp quần áo của mẹ vào đó.”
“Vậy tức là trưa nay mẹ định nằm trong đó ạ?”
“Ừ, con thấy sao?”
Có tiếng lép nhép vọng ra từ sau cánh tủ. Tôi nghĩ con bé đang băn khoăn dữ lắm, và theo thói quen kiểu gì nó cũng đang xoa hai tay vào nhau.
“Con nghĩ ở nhà mình bây giờ ngăn tủ quần áo chỉ dành cho người chết thôi.”
“Con nghĩ vậy thật à?”
“Vâng. Nằm ở đây lâu đến thế khiến con nghĩ các ngăn tủ quần áo trong nhà mình đều thuộc về con. Hoặc chí ít, về người chết cơ. Mẹ thì đã chết đâu.”
“Ồ. Tùy con vậy.”
Trưa hôm sau, con gái tôi bỏ đi mất. Tôi là kiểu bà mẹ lơ đãng đến mức không trông được thi thể con gái mà để nó đi mất. Có lẽ con bé mở tủ bỏ ra ngoài vào buổi sáng khi tôi đi làm.
Tôi luống cuống chạy ra cửa, nhìn ngó khắp xung quanh. Tôi định bụng sẽ sang hỏi bác hàng xóm, dù có hơi ngại ngần đến nhà người ta vào lúc giờ trưa đang nghỉ ngơi thế này. Vậy mà tôi lại nhìn thấy bác đang phun nước rửa sân qua cánh cổng sắt lớn. Tôi liền gọi với vào hỏi liệu có thấy thi thể con gái tôi đi ngang qua đây không, và mãi một lúc sau, bác mới trả lời rằng cả buổi sáng bận cho lợn ăn và vệ sinh chuồng trại nên chẳng ngó nghé gì ra ngoài cả.
“Có khi nó chỉ loanh quanh đâu đó cho đỡ buồn chân thôi.”
“Chân của con bé vẫn ở trong tủ, bác ạ.”
“Nó để lại đấy à?”
“Vâng, chắc nó tự ý để lại.”
“Thế thì chẳng biết thế nào nhỉ.”
“Nếu thấy nó quay lại thì bác bảo nó là cháu đang chạy đi tìm nhé.”
“Được rồi.”
Tôi chạy biến đi tìm con gái tôi. Tìm khắp nơi. Buổi chiều tôi cũng xin nghỉ làm.
“Thi thể con gái đi mất là phiền nhiễu lắm đấy.”
Người anh ở chỗ làm sau khi nghe điện thoại xin nghỉ làm từ tôi nói bằng giọng nghiêm nghị.
“Vâng, nên em đang cố tìm con bé. Thế này liệu có bị người ta làm khó dễ gì không anh?”
“Kiểu gì họ cũng cho người đến tra hỏi. Tóm lại là cách rách lắm.”
“Thôi kệ đi. Anh báo lại với mọi người giùm em là chiều nay em không đến phụ giúp mọi người được.”
“Cố gắng lên nhé.”
“Cảm ơn anh.”
Tôi cúp máy. Lúc này tôi mới chợt nhớ ra là mình chưa ăn trưa.
“Thôi thì ăn đã vậy.” Tôi tự nhủ.
Tôi mua một phần đồ ăn tại quán ăn ven đường rồi quay về nhà. Biết đâu con bé lại quay lại rồi cũng nên. Nhưng cửa vẫn đóng im lìm, mùi phân hủy của thi thể vẫn lảng vảng trong không khí. Tôi lại gần ngăn tủ quần áo, vừa đi vừa xúc đồ ăn từ hộp cơm. Tôi nhớ con bé biết mấy, đã bao lâu rồi tôi không thấy mặt con bé. Chí ít thì mọi hôm tôi vẫn còn nói chuyện với nó. Nghĩ đến đấy tôi không ăn nổi nữa liền đặt hộp cơm xuống sàn.
Lâu lắm rồi ngăn tủ mới lại mở ra. Chân con bé và quần áo xếp trong tủ hơi dính vào nhau, có lẽ mớ quần áo phía trên không còn mặc được nữa. Nếu con bé không quay lại thì tôi lại sử dụng ngăn tủ vào buổi trưa được không nhỉ? Thế nhưng nếu nó quay lại thì nó sẽ giận tôi mất. Con bé mà giận là không thèm nói với tôi một tiếng nào suốt cả ngày liền. Chờ thêm vài ngày nữa xem sao vậy.
Cả chiều hôm đó, tôi thay mớ quần áo mới vào ngăn tủ của con bé, lau mấy vết dơ trên thành tủ. Khi nào con gái tôi quay lại, chắc nó sẽ vui lắm.
Yết Yết
từ truyện dài nhất sang truyện ngắn nên thấy có chút hụt hẫng và thiếu, thiếu, không khí chưa tròn trịa lắm nhưng ý tưởng thì ổn, 3 saoooo
mấy nay con bé về nhà chưa ạ?
Thành thật mà nói, truyện ngắn nhưng có ý nghĩa nào đó khá khó hiểu(chính xác là có lẽ mình chưa đủ khả năng thẩm thấu để hiểu). Cái ngăn tủ đó người mẹ ngày trước cũng hay chui vào ngăn tủ đó, tận hưởng bóng tối, rồi sau đó, đó lại là nơi dành cho thi thể con gái chị ta. Một cái xác vẫn còn linh hồn hoạt động, chỉ có xác là thối rữa. Ban đầu mình nghĩ có thể con bé ‘đã bị sao đó’ khiến thân xác nó có cảm giác bị thối rữa, là một hình ảnh ẩn dụ. Nhưng không, cái xác đó nói chuyện với bà mẹ, cái xác đó bỏ đi và mọi người không cảm thấy đó là một câu chuyện kinh dị. Tức là đó hẳn là một thế giới ảo, chứ không phải là ảo tưởng của bà mẹ… Chà chà, một truyện ngắn nhưng không hề dễ hiểu.