(Bài viết thuộc Zzz Review Sáng tác mới, ngày 12-7-2023)
“Lát nữa công việc của mày là gì?”
Hắn hỏi anh trong khi vẫn gục mặt vào điện thoại, liên tục nhấn hai ngón tay út vào màn hình với vẻ gấp gáp. Đầu hắn cúi sát xuống, cảm tưởng như cái trán to bè và những sợi tóc lơ thơ sắp sửa chạm vào mặt bàn tới nơi. Ly cà phê bị gạt sang một bên, hắn đang tập trung vào ván game của mình, có vẻ như trận đấu đang tới hồi gay cấn. Anh không trả lời ngay mà lơ đãng nhìn ô cửa kính lớn phía sau lưng hắn, bên kia đường đằng sau những tấm che chắn bằng tôn là dàn giáo vươn lên cao, đỡ lấy các khối bê tông đan chằng lấy nhau; chúng là bộ khung cho một tòa nhà cao tầng dự kiến sẽ hoàn thành trong khoảng bảy tháng nữa. Khi được khánh thành, nó sẽ tô điểm cho nền trời thành phố, không phải là cái cao nhất nhưng sẽ là cái duyên dáng và trang nhã nhất. Tòa nhà thuộc về một tập đoàn địa ốc khổng lồ, họ đã thuê kiến trúc sư hàng đầu thế giới, người nổi tiếng với những công trình mang vẻ đẹp tự nhiên kết hợp tư duy thiết kế hiện đại, để xây dựng đại bản doanh cho mình. Không chỉ là một công trình, tòa nhà sẽ trở thành biểu tượng của thành phố trong tương lai, một di sản để truyền lại cho hàng thế hệ sau trầm trồ, ít nhất đó cũng là thứ mà người ta kỳ vọng.
“Lát nữa mày làm gì? Không nghe tao hỏi hả?”
Hắn nhắc lại và cuối cùng cũng ngước mặt lên nhìn anh. Chân mày hắn méo xệch, khuôn miệng nhăn nhở nửa há ra nửa khép lại, để lộ vài cái răng ố màu vì thuốc lá. Rõ là hắn đang khó chịu vì chơi game thua, nhưng ngay cả khi thắng thì biểu cảm của hắn cũng chẳng khá khẩm gì hơn; cứ như một lúc nào đó trong đời, những nếp nhăn trên mặt hắn đã tạo thành một cái khuôn mang tên “Nhăn nhó”, hệt như giàn giáo là cái khuôn cho công trình bên kia đường vậy. Giả thuyết của anh là cái khuôn ấy được đẽo tạc bởi tất cả những sự kiện lớn nhỏ trong đời hắn, cũng như cách mà hắn chọn phản ứng với chúng. Phần lớn thời gian trong đời hắn đã nhăn nhó, thế nên nhăn nhó trở thành khuôn mẫu cho gương mặt hắn và hắn phải sống mãi với cái khuôn ấy, với những đường nét ngày càng rúm ró lại, trong khi vầng trán bắt đầu mở rộng lúc tóc rụng dần. Đôi khi cái mặt hắn làm anh thấy bực bội, lúc khác anh lại thấy buồn cười và dù rất hiếm hoi bởi anh đã cố kiềm chế suy nghĩ ấy, nhưng thỉnh thoảng anh lại muốn đấm hắn vài cái để cho những nếp nhăn trên mặt giãn ra.
“Kiểm kê và rà soát chất lượng của những cánh cửa được chuyển tới.” Anh trả lời.
“Nghe chán chết mẹ!” Hắn đột ngột nói to mà chẳng có lý do gì. “Dạo này tao chán quá, đéo biết làm gì!”
Anh liếc nhìn cái điện thoại mà hắn vừa bỏ xuống, nó nằm cạnh bên ly cà phê, màn hình vẫn đang phát một đoạn hoạt ảnh lúc nào cũng rừng rực lửa.
“Mày chán game rồi hả?”
“Không phải, chơi thì vẫn vui, có thắng có thua thôi.” Hắn đưa tay gãi gáy. “Nhưng có vài lúc tao vẫn rơi vào trạng thái đó… không biết nói sao. Kiểu mày đã hết sức lực để làm bất cứ điều gì nhưng tâm trí mày vẫn muốn làm gì đó, vì còn rất nhiều thời gian trước khi đi ngủ, nhưng đồng thời mày cũng không muốn làm gì nữa. Cứ như bị lạc lối và mất động lực trong việc làm chính mình, mày hiểu không?”
Lúc này gương mặt hắn trở nên nhăn nhó hơn bao giờ hết, những nếp nhăn đùn lại chồng lên nhau tạo thành vô số địa hình phức tạp trên vầng trán rộng.
“Tao hiểu, thỉnh thoảng tao cũng bị như vậy.”
“Lúc đó mày làm gì?”
“À tao…”
Anh chưa kịp trả lời thì một bàn tay nặng trịch vỗ vào vai. Đó là một tay đồng nghiệp khác, hắn nhìn anh cười nhăn nhở như thể vừa phát hiện ra cái gì vui vẻ lắm. Anh trao đổi với hắn mấy câu rồi cũng cười phá lên, có cái gì đó ở tên này khiến lần nào gặp hắn anh cũng cười, cười như rồ như dại, cười dù đôi lúc chẳng vui vẻ gì. Hắn không nói gì quá hay ho, cũng chẳng phải hạng thông minh, sáng tạo. Nhưng ai gặp hắn cũng cười, bởi vui vẻ là khuôn mẫu của gương mặt hắn. Đôi khi cái mặt hắn làm anh thấy khó chịu, vài lúc anh thấy buồn cười và thỉnh thoảng thôi, bởi anh đã kiềm chế ý nghĩ ấy lại, anh muốn bóp vụn cái mặt của hắn ra từng mảnh để xem hắn có thể cười được nữa không.
“Lát nữa mày làm gì?”
Tên “Vui vẻ” lại hỏi chính xác cái câu mà tên “Nhăn nhó” vừa thốt ra, anh cũng trả lời y như cũ. Tiếp theo cả hai tung hứng với nhau thêm vài câu nữa rồi hẹn cuối tuần đi ăn sáng. Trong lúc đó tên “Nhăn nhó” đã bỏ đi mất, khiến anh không thể chia sẻ với hắn việc mình làm khi thấy kiệt sức là gì.
“Ê khi kiệt sức thì mày làm gì?” Anh hỏi tên “Vui vẻ”.
“Tao đi nhậu.”
Anh gật gù, đó cũng là một giải pháp, hẳn đây cũng là lý do mà đêm nào thành phố cùng đầy lũ say xỉn.
Những cánh cửa trong tòa nhà là hàng được đặt riêng, do một hãng thiết kế nội thất tầm cỡ thế giới thực hiện. Vị kiến trúc sư trưởng, người đã đoạt những giải thưởng tầm cỡ, nổi tiếng khó tính và chi tiết, có một giai thoại kể rằng ông ta đã mất nửa tháng để tìm màu sắc phù hợp cho cái bồn cầu trong tòa nhà mình thiết kế, cứ như với ông ngay cả việc tiểu tiện cũng mang một ý nghĩa học thuật nhất định. Thế nên việc ông ta chú ý tới hình dạng và chất liệu của mọi cánh cửa trong công trình đang xây dựng là hiển nhiên. Tất cả đều phải phù hợp với triết lý tổng thể của tòa nhà, không những tiện dụng mà còn truyền tải thông điệp sâu xa cho hậu thế.
Mọi cánh cửa trong tòa nhà đều được làm từ gỗ hồng đào, sơn màu trắng ngọc trai hơi ngả xám với những đường gờ có các họa tiết chạy song song với nhau tạo thành những hình kỷ hà đầy tính toán học. Ở đây cái khuôn của ông ta là “Đẳng cấp thế giới”. Vừa nghĩ vậy anh vừa nhìn cái lưng của ông kiến trúc sư, đứng chống hông trước hàng chồng những cánh cửa đang nằm trong các thùng ván ép lớn, thân hình ông ta như bị ép xuống trở nên nhỏ bé đến lạ thường.
Con người “Đẳng cấp thế giới” phẩy tay ra hiệu cho hai công nhân gần đó dùng xà beng mở niêm phong kiện hàng trước mặt. Anh liếc nhìn tập hồ sơ trên tay mình, có tổng cộng 20 kiện hàng như vậy, mỗi kiện hàng chứa 20 cánh cửa, vị chi cả tòa nhà có 400 cánh cửa, đó là chưa tính cửa ở sảnh chính, cửa trong các phòng sự kiện… Hơi nhiều cửa theo ý anh, nhưng anh là ai mà dám phê bình người “Đẳng cấp thế giới” chứ?
Vị kiến trúc sư kéo một cánh cửa trong kiện hàng ra, tháo lớp chống xóc rồi cẩn thận săm soi hình dáng của nó một lúc. Ông ta gật đầu hài lòng và nói với anh.
“Cậu lấy cánh cửa này làm mẫu, cứ như vậy kiểm tra những cánh cửa còn lại.”
Anh gật đầu chờ cho con người “Đẳng cấp thế giới” rời đi rồi nhổ một bãi nước bọt xuống mặt đất ngầu bụi. Đứng chống hông nhìn cánh của “hàng mẫu” ngay trước mặt, anh hiểu rằng đây chính là cái khuôn của mọi cánh cửa khác trong tòa nhà; rồi anh chợt nhớ đâu khoảng mấy tháng trước, anh đã thấy mẫu cửa y như vậy trên một trang web bán đồ nội thất giá rẻ. Hay là nó khác nhỉ? Anh chau mày ngẫm nghĩ, dù sao cánh cửa trước mặt mình cũng mang cái khuôn “Đẳng cấp thế giới”, mà người ta tuyệt đối không thể rao bán đẳng cấp thế giới ở trên mạng với giá rẻ được, có lẽ vậy.
Gần đây anh hay nhắn tin với một cô giáo tiểu học, cả hai quen nhau qua một app hẹn hò. Cô có vẻ vui tính và cởi mở, trả lời thẳng thắn các câu hỏi, không vờ vịt. Trên app cô đăng những tấm hình gợi cảm trong trang phục phòng gym, hay chụp ở những địa điểm du lịch nổi tiếng; thoát khỏi định kiến truyền thống về những cô giáo chỉ có đi làm rồi về nhà dạy thêm, cái khuôn của cô là “Năng động, cởi mở”. Ít nhất thì trên app cô cũng xây dựng hình ảnh của mình như vậy, một hình mẫu không quá đặc sắc nếu xét về tổng thể. Anh đã liếc qua hồ sơ của hàng trăm cô gái khác trên app, những người cũng có cái khuôn tương tự.
Giống như hai tên đồng nghiệp của anh, cái khuôn “Nhăn nhó” và “Vui vẻ” của chúng không phải là độc quyền, có hàng tỷ người ngoài kia cũng sở hữu hai cái khuôn như thế, sai khác có lẽ chẳng đáng kể. Ngay cả vị kiến trúc sư tài ba, người mang cái khuôn “Đẳng cấp thế giới” cũng vậy, anh cảm tưởng ngày càng nhiều người sở hữu cái khuôn này hơn. Họ cũng có không ít giai thoại về sự khó tính, kỹ lưỡng của mình. Một đầu bếp vứt miếng beefsteak vào thùng rác vì nó thấp hơn nhiệt độ hoàn hảo chỉ nửa độ, một nhạc sĩ thức trắng cả đêm để sửa lại bản hit của mình, một vận động viên 20 năm chỉ uống nước lọc và kiêng tình dục. Câu chuyện của họ lẫn vào nhau, trộn lại thành một mớ cầu kỳ, phức tạp mà khi đạt đến mức độ nào đó thì trở nên bão hòa và vô nghĩa.
Ngay cả những cánh cửa mà vị kiến trúc sư dày công thiết kế cũng thế, hình mẫu của nó đã có sẵn trên mạng, có lẽ chất liệu tồi hơn nhưng bề ngoài y hệt. Điều đó khiến công sức của ông ta thành trò hề. Các câu chuyện và những cái khuôn đã bão hòa, mọi chắp nối, tạo tác, công sức cuối cùng đều chạm phải một con đường mòn nào đó.
“Em thật đặc biệt, nói chuyện với em thú vị quá. Anh thật sự rất muốn gặp em!”
Vừa nghĩ anh vừa gõ vào khung chat với cô giáo kèm theo một cái icon mắt long lanh. Trong khi chờ cô trả lời anh thoát khỏi app hẹn hò và vào trang web nội thất giá rẻ có bán cánh cửa y hệt những cái ở công trình. Anh nhấp vào mục “Cửa phòng ngủ, nhà vệ sinh” rồi kéo chuột dò tìm trong một danh sách có hàng trăm mặt hàng, mẫu mã khác nhau.
Chặc lưỡi, anh gãi đầu chả hiểu mình đang làm cái quái gì. Giả dụ anh tìm thấy cánh cửa y hệt rồi sao nữa? Anh sẽ nói với ai? Ông kiến trúc sư có sức ảnh hưởng rất lớn đối với chủ đầu tư và dĩ nhiên là cả đơn vị thi công, chỉ cần một câu nói của ông ta anh sẽ phải dọn vệ sinh từ đây tới cuối đời. Rốt cuộc chẳng có gì tốt lành cả, sẽ không ai khen ngợi anh vì đã khám phá ra một chuyện động trời, mà rất có thể họ đã biết rồi nhưng lại chọn ỉm đi, đâu phải mình anh vào cái trang web nội thất này. Dù gì hàng đã được giao không thể trả lại, nên bới lên cũng chẳng được cái gì, có thể tất cả đều nghĩ vậy nên đã chọn im lặng.
Nhưng cái gì đó bên trong vẫn thúc đẩy anh tiếp tục tìm kiếm. Anh cần phải thấy, đầu tiên là để xác nhận lại trí nhớ của mình, rằng anh không lú lẫn hay tưởng tượng ra sự việc.
“Kệ mẹ nó, sao cũng được!” Anh lầm bầm.
Cuối cùng thứ anh tìm kiếm cũng xuất hiện, mẫu cửa số 177 có màu trắng ngọc trai, tay nắm đồng mạ vàng sang trọng và hoài cổ mang phong cách quý tộc. Anh nhấp chuột vào sản phẩm xem thông số cụ thể. Mọi thông số đều tương đồng với “hàng mẫu” ở công trường chỉ khác mỗi chất liệu và giá tiền. Cánh cửa mà anh đang xem có giá chưa tới một triệu.
Anh ngồi trầm ngâm nhìn cánh cửa trên màn hình. Đúng lúc ấy cô giáo nhắn tin trả lời, không như hai lần trước, lần này cô đồng ý gặp mặt. Anh nhanh chóng sắp xếp cuộc hẹn vào cuối tuần ở một quán cà phê ngay trung tâm thành phố.
“Em thật đặc biệt, nói chuyện với em thú vị quá!”
Anh nhại lại đoạn chat của mình bằng âm vực cao và the thé. Bỗng nhiên mọi thứ trước mắt anh nhòe đi, bức tường căn phòng tan lẫn vào cánh cửa. Anh cảm thấy cơ thể rã rời mất hết sức lực, những ngón tay buông thõng và cái điện thoại tuột ra nằm trên mặt sô pha. Lần đầu tiên anh nhận ra tán tỉnh một cô gái cũng mệt mỏi không kém việc lên giường với cô ta.
Không hiểu sao anh chẳng còn muốn gặp gỡ gì nữa, nghĩ tới cuộc hẹn cuối tuần lòng anh tràn ngập nỗi ngao ngán, chán chường. Trong đầu anh văng vẳng câu hỏi của tên đồng nghiệp lúc sáng, rằng lúc kiệt sức thì anh sẽ làm gì.
Thật ra thì anh chẳng làm gì cả, anh chỉ ngồi đó và nhìn thứ trước mặt.
Nhìn những cái khuôn tan lẫn vào nhau thành một khối hỗn độn mờ nhạt.
Thở ra một hơi anh lại nhìn vào cánh cửa trên trang web, rồi chẳng hiểu sao đặt hàng một cái.
“Chỉ chấp nhận thanh toán bằng thẻ tín dụng.”
Anh nhập số thẻ của mình, điền đầy đủ thông tin rồi nhấn đồng ý.
“Sao cũng được!” Anh lầm bầm.
Tối thứ bảy các kỹ sư và quản đốc tổ chức ăn nhậu. Ông kiến trúc sư “Đẳng cấp thế giới” như mọi khi vẫn là người được trọng vọng nhất, tháp tùng và ngồi hai bên phục vụ cho con người tầm cỡ lần lượt là lão kỹ sư trưởng và giám đốc dự án, họ hệt như đấng quân vương ủ ê và hai vị thái giám trung kiên, lướt mắt nhìn đám cận thần ăn nhậu. Suốt buổi cả ba rì rầm nói chuyện với nhau ra vẻ trịnh trọng lắm.
Thông thường trên bàn nhậu có hai loại người, thứ nhất là kẻ thỉnh thoảng phải vào nhà vệ sinh xả nước, thứ hai là kiểu hạn chế thậm chí không cần đi vệ sinh. Không may anh là loại thứ nhất, khi đã ngà ngà anh phải đi vệ sinh liên tục. Có khi suốt buổi ăn nhậu kéo dài anh cứ đứng lên ngồi xuống cả chục lần, khiến người bên cạnh không khỏi thắc mắc, lắm lúc còn khó chịu. Mỗi khi xả nước xong anh hay đứng nhìn mình trước gương vài giây, cái mặt anh mỗi khi bị cồn tác động đều có vẻ khác lạ và kỳ quặc, mà nói thẳng ra là ngu ngốc. Chẳng biết do đầu óc anh không còn tỉnh táo nên những tín hiệu từ mắt lên não bị bóp méo, hay biểu cảm của anh đã thực sự thay đổi, hoặc cả hai hiện tượng ấy xảy ra đồng thời. Chỉ biết rằng đôi khi anh tự hỏi kẻ nhìn mình bên kia tấm gương là ai. Mặt hắn dài ra, nước da trắng tái không còn chút thần sắc, khuôn miệng mím chặt hoặc hơi hé mở tạo thành một nét thẫn thờ, ngơ ngẩn kết hợp với đôi mắt trống rỗng. Gương mặt ấy tuyệt nhiên không còn chút thông minh, sáng sủa nào của giống người hiện đại; cặp lông mày chau lại chỉ góp phần tô đậm thêm sự tối tăm, man dã. Anh có cảm tưởng mình đang đối mặt với một người tối cổ, kẻ vừa bước ra khỏi hang sau giấc ngủ dài và ngơ ngác nhìn thế giới.
Cứ mỗi lần vào nhà vệ sinh anh lại say hơn và nhìn ngắm mình kỹ hơn. Cơn say khiến anh lội ngược dòng chảy tiến hóa, càng uống biểu cảm của anh lại càng trải ra; sự ngây ngốc nguyên thủy nổi lên, in hằn đậm đặc trong sắc diện. Từ tâm thế là kẻ vừa bước ra khỏi hang anh lại chui ngược vào trong hang, lại leo cây, lại có đuôi và phủ đầy lông lá. Anh tin rằng nếu uống đủ nhiều mình sẽ thật sự biến thành một con tinh tinh, lờ đờ thỏa mãn sau khi chén xong một đống trái cây khổng lồ.
“Mày có bao giờ thấy mặt mình ngu ra khi đi nhậu chưa?” Trở lại bàn anh cất tiếng hỏi gã bên cạnh trong lúc quờ quạng cầm cái ly lên.
“Hả? Cái gì?” Hắn gào vào mặt anh rồi chỉ vào tai ra dấu rằng mình không nghe thấy gì.
Anh đảo mắt nhìn quanh, khi đêm đã sắp chạm đến đỉnh điểm, trên con đường ăn nhậu nhộn nhịp nhất thành phố những dãy bàn không còn một chỗ trống. Tiếng gào rú, thét lác của tất cả con người trên tất cả các dãy bàn hòa vào nhau thành một mớ âm thanh ồn ào, đinh tai nhức óc. Hai gã “Nhăn nhó” và “Vui vẻ” ngồi đối diện anh, nhưng cái khuôn thường ngày của chúng đã biến mất. Mặt cả hai cùng đỏ bừng lên và chúng đang há miệng hết cỡ trao đổi gì đó với nhau, trong lúc khua tay múa chân ra dấu loạn xạ. Bỗng nhiên anh nhận ra cái con người man dã, tối tăm mà mình thấy trong gương cũng hiện diện ở chúng, quanh anh là một bầy tinh tinh đang kích động. Nhờ bia rượu và thức ăn cái khuôn chật chội của tất đã được tháo xuống, để nhân loại có thể trở về với cái khuôn rộng lớn, nguyên sơ và bản năng hơn, để được la hét như rồ dại, cũng như thoải mái hoang dã mà không sợ bị đánh giá.
Nhận ra điều này anh phá lên cười khoái chí, cười như tất cả những bậc hồng hoang tiên tổ của mình đã từng cười. Anh chụp lấy tay gã kế bên lay thật mạnh kéo hắn quay qua nhìn mình rồi gào vào mặt hắn.
“Khẹc, khẹc!”
“Cái gì?” Hắn gào một cách vô ích giữa tiếng ồn liên hồi bất tận.
“Khẹc, khẹc! Khẹc, khẹc!!!”
Anh phá ra cười còn lớn hơn lúc nãy. Nâng ly bia lên anh đứng dậy.
“Một hai ba dô! Một hai ba, cạn!”
Bè theo lời anh là tiếng gào đáp lại của cả chục người khác, họ rú lên, họ đập bàn, họ vung vẩy tứ chi một cách cuồng loạn; nhưng tất cả những âm thanh cử chỉ ấy đều nhanh chóng bị nuốt gọn giữa một biển âm thanh, cử chỉ còn ồn ào và hỗn loạn hơn cả chục lần.
Dù vậy chẳng ai quan tâm đến điều đó, tất cả chỉ nâng ly bia lên và dốc cạn, chết chìm trong cái khuôn hoang dã đầy sướng khoái của mình. Anh thở ra một hơi, dằn cái ly xuống và rồi trong một khoảnh khắc bất tuyệt, sau khi đã giác ngộ trọn vẹn bản chất của mình, chấp nhận cái bản năng hoang dã vẫn luôn tồn tại trong tiềm thức anh đấm hai tay vào ngực liên hồi như một con tinh tinh thật sự.
Hành vi của anh được đông đảo bạn bè, đồng nghiệp, cấp trên, cấp dưới vỗ tay tán thưởng, vài người còn đứng dậy làm theo giữa những tiếng gào rú khích lệ cuồng nhiệt. Anh nhìn thấy vị kiến trúc sư “Đẳng cấp thế giới”, người ngồi ở vị trí trang trọng nhất bàn cũng chớm đứng dậy nhưng rồi gượng gạo ngồi xuống.
Anh lại càng thỏa mãn và phấn khích hơn, càng đập mạnh tay vào ngực hơn, bởi lúc này cái khuôn “Đẳng cấp thế giới” của ông kiến trúc sư chẳng là gì cả khi anh đang mang cái khuôn “Đẳng cấp nhân loại”.
Sau đó anh đi vào nhà vệ sinh xả nước, giá mà là một con tinh tinh thật sự anh đã tè ngay tại chỗ rồi!
“Anh là kỹ sư chắc phải đi nhiều nơi lắm?”
Giọng nói phụ nữ vang lên, dường như vọng tới từ một nơi nào đó xa xôi thăm thẳm. Anh cảm tưởng mình đang ngồi dưới cái giếng cạn sâu hun hút, còn cô ta thì đứng tít trên thành giếng và cúi xuống nói chuyện với anh. Anh ngước lên, dáng hình người đàn bà mờ mờ ảo ảo, tựa một cái bóng đen ngòm có hình người. Anh chớp chớp mắt, cố gắng tập trung điểm nhìn lại. Hình bóng dần hiện rõ hơn, tóc dài nhuộm màu hạt dẻ, da trắng có vài đốm tàn nhang, mặc áo thun croptop với quần legging đen bó sát, mang giày thể thao. Phải rồi đó là cô giáo anh quen qua app, con người có cái khuôn “Năng động, cởi mở”, hôm nay là ngày hẹn gặp và anh đang ngồi với cô ở quán cà phê.
“À, ừ… ừm cũng không hẳn đâu em, không hẳn đâu. Tùy dự án thôi, như bây giờ anh đang làm ở trong thành phố.”
Nói xong anh nhắm mắt lại và dùng hai ngón tay day day thái dương. Đầu óc anh vẫn còn váng vất sau đêm ăn nhậu hôm qua, sáng nay thức dậy anh thậm chí còn không đứng thẳng được.
“Làm người tối cổ với tinh tinh mệt quá!” Anh thì thầm một mình.
“Anh nói gì em nghe không rõ.”
“À không có gì đâu em.”
Mở mắt ra anh thấy cô đang chăm chú nhìn mình. Ở ngoài gương mặt cô hơi tròn so với trên ảnh, vóc dáng cũng không ấn tượng bằng dù vẫn cân đối, cô cũng có vẻ rụt rè hơn hình ảnh phóng khoáng của mình trên app. Những điều đó đã nằm trong tầm dự liệu của anh nên cũng chẳng có gì ngạc nhiên. Có lẽ cái khuôn “Năng động, cởi mở” là thứ cô muốn hướng tới hơn là mô tả chính bản thân ở hiện tại.
Một cái khuôn trong thời kỳ quá độ, muốn tạo ra những giới hạn nhưng chưa biết làm sao.
“Hình như anh đang mệt!”
Cô hỏi có vẻ quan tâm.
“Không sao đâu, hôm qua anh thức khuya làm việc, lúc này dự án bên anh cũng vào giai đoạn gấp rút rồi.”
“Nếu anh mệt thì dời hẹn qua ngày khác cũng được không cần phải cố làm gì.”
“Chỉ là anh không muốn bỏ lỡ cơ hội nói chuyện với một người thú vị.” Anh nói nhỏ kèm theo một nụ cười hướng về phía cô.
Cô đưa tay lên vuốt tóc, hai cánh mũi phập phồng, kiểu người dễ ngại ngùng.
“Em suốt ngày đi dạy rồi về nhà soạn giáo án thôi, không thú vị mấy đâu anh.”
“Anh thì thấy em nói chuyện rất duyên dáng và đáng yêu.”
Mặt cô đỏ bừng lên, thật may mắn vì cô không hỏi anh mình duyên dáng và đáng yêu thế nào vì chính anh cũng không biết. Có phải cô duyên dáng và đáng yêu vì là phụ nữ, còn trẻ, có gương mặt xinh xắn và vóc dáng cân đối? Đặc biệt cô còn phản ứng tích cực với những câu tán tỉnh rất bài vở của anh.
Cũng có một khuôn mẫu nào đó cho mối quan hệ này, khi cô đáp ứng đủ những yêu cầu của khuôn mẫu thì cô “Duyên dáng, đáng yêu”. Cũng như anh, nếu anh đáp ứng đầy đủ các yêu cầu của khuôn mẫu thì anh “Hài hước, thông minh”.
Khi khuôn mẫu đã được lấp đầy việc cả hai làm tình là một sự kiện tiền định, sớm muộn gì cũng xảy ra.
Nhấp một ngụm trà đá anh chép miệng, lại một lần nữa cảm giác trống rỗng kéo tới và anh chẳng còn chút hứng thú nào với người đàn bà ngồi trước mặt.
Dù vậy khi cô kết thúc câu chuyện của mình anh vẫn cười thật lớn hòa cùng giọng cô tựa những cái khuôn hòa lẫn vào xã hội.
Nếu có chốn nào tất cả mọi người đều bình đẳng, thì đó là trong nhà vệ sinh công cộng. Với đàn ông chân lý ấy càng rõ ràng hơn khi đi tiểu, đứng cạnh nhau lúc tiểu ta sẽ thấy một ông tỷ phú và một lão ăn mày có hành vi y hệt. Vạch quần hoặc kéo khóa, lôi dương vật ra, thở dài khoan khoái, rùng mình rồi nhét nó vào. Tiểu tiện là một hành vi bình đẳng tuyệt đối, bởi người ta vẫn chưa khám phá ra những nghi thức tiểu tiện dành cho giới quý tộc, thượng lưu; hoặc vì bản chất của nghi thức là trình diễn cho người khác thấy và không ai có ham muốn trình diễn việc tiểu tiện của mình, nên tới tận bây giờ hành vi ấy vẫn bình đẳng như thuở xa xưa thượng cổ.
Đó là ý nghĩ của anh khi đứng xả nước kế ông kiến trúc sư “Đẳng cấp thế giới” trong nhà vệ sinh của công ty. Những cái khuôn không thể chạm tới chốn này, thế nên đây là hương vị của sự bình đẳng, đại đồng mà thiên hạ hay nói tới. Anh nhắm mắt, hít thật sâu mùi bình đẳng khăm khắm trong nhà vệ sinh. Tiểu xong cả hai lại đứng cạnh nhau ở bồn rửa tay và cùng mở vòi.
“Tại sao là màu tím?” Anh bất giác thốt ra câu hỏi đang chạy trong đầu mình.
“Cậu nói cái gì?” Ông kiến trúc sư hỏi lại, lông mày hơi nhướng lên.
Tim anh bất giác đập mạnh trong lồng ngực: là phấn khích, kích động hay sợ sệt anh cũng chẳng biết. Anh chỉ buột miệng thốt thành tiếng câu hỏi khi chợt nhớ về chuyện ông kiến trúc sư muốn những cái bồn cầu màu tím trong nhà vệ sinh.
“Dạ, dạ không có gì đâu anh…” Anh mỉm cười ra vẻ thật chân thành và tự nhiên. “Em có một thắc mắc muốn hỏi anh lâu rồi mà chưa có dịp. Em có đọc chuyện khi thiết kế thư viện cho trường đại học X, anh muốn đổi những cái bồn cầu thành màu tím vào phút chót, em nghĩ hoài mà không ra lý do vì sao.”
“À!” Ông kiến trúc sư nở nụ cười rạng rỡ, tỏ ra đầy thích thú như thể cả đời ông chỉ chờ người ta hỏi về những cái bồn cầu màu tím. “Chuyện thì có hơi dài…”
Sau đó ông quả thật đã kể một câu chuyện dài về quá trình mình thiết kế thư viện, nào là ý tưởng, những khó khăn khi thực hiện, cả về những cái bồn cầu màu tím nữa. Rõ là ông thỏa mãn khi kể về bản thân với người khác, nhưng đó là một sự thỏa mãn vừa đủ để không tỏ ra quá kiêu ngạo. Ông kiểm soát rất tốt cái khuôn của mình. Trong khi nghe ông kể anh vừa gật gù vừa mỉm cười, có lúc mắt tròn lên, miệng hé ra và bè vào vài câu khen ngợi. Cả hai đi tiểu chỉ chừng 20 giây nhưng đứng rửa tay tới tận 5 phút.
“Cậu là một cậu trai thú vị!” Ông kiến trúc sư nói khi kéo cả xấp khăn giấy ra để lau tay. “Cậu là người hôm trước đã đứng lên vỗ ngực phải không?”
“Dạ, là em. Bữa đó em phấn khích quá!” Anh gãi gãi đầu.
“Không sao, không sao! Tôi rất ấn tượng với hình ảnh đó, cái tinh thần hoang dã mà ít người trẻ bây giờ có, tinh thần của một con thú đầy sức mạnh.” Dừng lại ngẫm nghĩ một lúc ông nói tiếp. “Cậu làm tôi nhớ tới mình hồi còn trẻ, giàu năng lượng và biết tiếp thu. Cứ giữ vững tinh thần rồi cậu sẽ tiến xa!”
Nói rồi ông dùng bàn tay còn chưa lau hết nước vỗ bồm bộp vào vai anh, giống hệt như cách những giáo viên làm sau khi trao bằng khen cho học sinh. Sau đó người đàn ông “Đẳng cấp thế giới” bỏ đi để lại một mình anh trong nhà vệ sinh. Anh nhìn mình trong gương rồi lại nhìn phần vai áo vừa mới bị vỗ, ở đó những dấu bàn tay thấm nước in hằn lên trong hình dạng các vết sẫm màu. Trong không gian chẳng còn hương vị của sự bình đẳng nữa, chỉ có thoang thoảng mùi tinh dầu cam sả thoát ra từ cái máy xông hơi đặt trong góc.
Một buổi chiều thứ Bảy ảm đạm, khi mây xám phủ nặng trĩu nền trời anh bị kéo dậy khỏi giấc ngủ trưa bởi một cuộc gọi.
Bên kia đầu dây người ta thông báo cánh cửa anh đặt đã được chuyển tới. Anh ậm ừ ngồi dậy, ngáp một cái thật dài rồi mới đứng lên đi ra ngoài đón tay giao hàng. Anh và hắn cùng nhau khuân cánh cửa vào nhà, nó cũng được gói trong một lớp chống xóc dày y như những cái ở công trường.
“Cái này để đâu hả anh?” Tay giao hàng hỏi.
“Để đây luôn đi em.”
Đặt cái của nợ xuống phòng khách anh ký xác nhận. Khi tay giao hàng ra về anh lấy dao rọc lớp chống xóc, lúc nhìn trực tiếp cánh cửa còn giống “hàng mẫu” hơn cả ảnh chụp trên mạng. Từ sắc độ lớp sơn cho tới từng đường viền, mọi thứ đều chuẩn chỉ một cách hoàn hảo. Mấy ngày nay anh đã tưởng tượng về đủ mọi viễn cảnh khi nhận được cánh cửa. Anh sẽ vác nó tới nhà ông kiến trúc sư vào lúc nửa đêm, bỏ cánh cửa ngay trước cổng rồi chạy xe về. Anh sẽ đánh tráo một cánh cửa thật với cánh cửa mua trên mạng… Đủ mọi mưu kế để hạ nhục một cách ngấm ngầm lẫn công khai ông kiến trúc sư có cái khuôn “Đẳng cấp thế giới”. Những ý tưởng nảy ra trong đầu, hiện lên một cách sinh động làm anh vô cùng khoái chí và thỏa mãn, đôi khi anh mất cả giờ đồng hồ chỉ để xuôi theo một chuỗi ảo mộng kéo dài miên man. Nhưng đồng thời, khi trở về hiện thực anh cũng biết mình sẽ không thực hiện bất cứ ý tưởng nào trong số chúng.
Chép miệng, anh ngồi phịch xuống sô pha, đúng lúc ấy điện thoại rung lên báo có tin nhắn, là tin nhắn của cô giáo. Cô gửi cho anh một tấm ảnh selfie trước tấm gương phòng gym, trong ảnh cô mặc áo thun khoét sâu ở cổ để lộ khe ngực hấp dẫn hơn khoảng 30% so với ngực cô ở ngoài đời thực. Anh cũng chú ý thấy những thanh tạ và bức tường ở chỗ gần eo cô bị bóp méo, dấu hiệu của sự chỉnh sửa.
Cô đang nỗ lực hết sức, viện đến sự trợ giúp của công nghệ để vừa với cái khuôn mà mình muốn đạt được. Anh là ai mà dám coi thường nỗ lực ấy chứ? Anh là ai? Một con đực đang tìm cách kéo cô lên giường, anh cần khích lệ cô.
“Em quyến rũ quá!” Anh nhắn kèm theo một icon cười toe toét, nơi đôi mắt được thay thế bằng hai trái tim phập phồng. “Anh mà không bận việc là chạy ra tập cùng em rồi.”
Nhắn xong anh úp điện thoại xuống sô pha, nhắm mắt lại và miên man mơ tưởng. Anh thấy gương mặt thảm hại của ông kiến trúc sư khi nhìn thấy cánh cửa đang nằm ở nhà anh, thấy ông ta van xin mình đừng tiết lộ chuyện này ra ngoài. Anh giày vò kẻ mang cái khuôn “Đẳng cấp thế giới” cho đến khi hắn phải gào toáng lên vì đau đớn. Nhưng rồi một ký ức khác xen vào chuỗi ảo mộng của anh, anh bỗng nhớ đến cuộc trò chuyện của cả hai trong nhà vệ sinh, cái vỗ vai còn âm ẩm nước rửa tay. Tiếp theo anh lại liên tưởng tới ý nghĩ trước đó của mình, rằng trong nhà vệ sinh, khi tiểu tiện là khoảnh khắc hiếm hoi con người ta bình đẳng với nhau như lúc họ say sưa.
Mở mắt ra, anh nhìn cánh cửa đặt dưới sàn. Thở dài một hơi, có lẽ anh sẽ tháo cánh cửa nhà vệ sinh hiện tại ra và lắp nó vào, để sau này khi ngồi trong bồn cầu mỗi sáng, anh có thể nhìn thẳng vào cái khuôn “Đẳng cấp thế giới” giá cả bình dân này và nghĩ tới những khoảnh khắc mà mọi cá thể của nhân loại hòa vào cái khuôn chung mang tính bản thể của giống loài. Phải rồi, anh sẽ làm thế, bởi đây là kế hoạch duy nhất khả dĩ, một sự trả thù âm thầm và cá nhân đến mức không một ai khác ngoài anh biết nó có tồn tại. Cũng như thật tiện lợi khi cuộc trả thù kết thúc đúng lúc anh nhấn nút xả nước.
Điện thoại đổ chuông, màn hình hiện lên tên của gã “Nhăn nhó”. Anh bắt máy.
“Ê ra nhậu không mày!” Giọng hắn lè nhè.
“Mày đang ngồi với ai?”
Hắn nói tên gã “Vui vẻ”. Anh ngần ngừ một lúc rồi trả lời.
“Okay, tao tắm xong sẽ tới!”
“Tắm rửa làm đéo gì, ra luôn đi!”
Nói tới đây gã “Nhăn nhó” đặt máy xuống, có vẻ như hắn quên tắt máy vì anh vẫn có thể nghe tiếp cuộc đối thoại ở đầu dây bên kia.
“Mày gọi ai vậy?” Giọng gã “Vui vẻ” hỏi.
“Thằng mặt lồn chuyên bợ đít!” Tên “Nhăn nhó” trả lời cộc lốc.
Đỗ Quang Vinh
24/12/2022
Giáng sinh
Leave a Reply