Robert Walser, “Một cô bé người Berlin”
Thời gian đọc: 14 phút Thế giới này không bao giờ để tâm tới sự tồn tại của nghệ sĩ.
Thời gian đọc: 14 phút Thế giới này không bao giờ để tâm tới sự tồn tại của nghệ sĩ.
Thời gian đọc: 8 phút Văn bản kịch gần 100 trang đánh máy, được viết theo thể thơ tự do, không có chữ viết hoa, không có dấu chấm phẩy, lời thoại của nhân vật – hay đúng hơn là những dòng độc thoại nội tâm bất tận của họ – hòa quyện, chắp dính với nhau, chữ kết thúc của một câu thường cũng là chữ mở đầu của câu mới. Các không – thời gian không tồn tại biệt lập mà dường như luôn đồng hiện.
Thời gian đọc: 19 phút Fritz là người dễ đoán, không thích lạc khỏi những lối mòn quen thuộc. Vì thế mà bao năm qua, anh chỉ yêu đương vụng trộm với đồng nghiệp, hay hiếm hơn, với vợ mấy người bạn chơi bóng quần.
Thời gian đọc: 2 phút Nhưng cái chết sớm triệt tiêu cái chết sau này.
Thời gian đọc: 143 phút Loại trừ là cách tôi gọi một người không được pháp luật bảo vệ. Tôi cần một sự bảo vệ như thế để được yên ổn làm ăn; phải, đó là lý do duy nhất mà tôi, cùng với thành quả công việc của mình, tìm nơi nương tựa trong một xã hội. Và bất cứ ai khước từ không cho tôi sự bảo vệ đó thì họ đã coi tôi như loài thú hoang man rợ; và ngài không thể phủ nhận rằng chính kẻ đó đã đặt vào tay tôi cây gậy để tự bảo vệ mình.
Thời gian đọc: 8 phút Walser bắt đầu nơi truyện cổ tích dừng lại. “Và nếu họ còn chưa chết, thì họ vẫn còn sống đến ngày nay.” Walser cho ta thấy họ sống như thế nào.
Thời gian đọc: 54 phút Dù ở địa vị cao nhường nào, họ luôn là những kẻ sa ngã hoặc đang sa ngã, cho dù ngay cả những người ở địa vị thấp kém, xơ xác nhất, như những người gác cổng hay những quan chức già yếu hom hem, cũng có thể thình lình và ấn tượng xuất hiện với quyền lực trọn vẹn. Sao họ lại sống lờ đờ như thế? Liệu có khi nào họ là hậu duệ của những vị thần kiểu Atlas nâng đỡ bầu trời bằng đôi vai của mình?
Thời gian đọc: 42 phút Câu chuyện được kể trong văn bản này không phải là một câu chuyện có thật, mà là một biên khúc giả tưởng do Thomas Köck dựng lên, với một lịch sử gia đình trải rộng giữa Đức và Việt Nam, giữa Tây và Đông Đức. Mặc dù vậy, tác giả đã tìm hiểu rất nhiều cho tác phẩm này, đã trò chuyện với những người Việt-Đức thuộc các thế hệ khác nhau, và đương nhiên, tất cả những nghiên cứu và trao đổi này đã thấm vào câu chữ của anh, đôi khi hết sức trực tiếp.
Thời gian đọc: 90 phút Con người không phải là vật thể; mạng sống của họ không thể đong đếm được qua các con số và không tuân theo quy luật của thị trường.
Thời gian đọc: 16 phút Có lẽ là thời gian đang trôi. Thời gian có lẽ đang kéo em dần xa dần khỏi đứa bé gái ngày nào: Doris, con của bố Ernst và mẹ Elisabeth, mười hai tuổi, sinh ở Guben. Chẳng còn ai ở đây để bảo với em rằng liệu những từ ngữ ấy có bị bỏ rơi hay ngẫu nhiên tìm ra cái hốc này, cái đầu này, hay bảo cho em biết liệu những từ ấy có thực sự thuộc về em hay không. Thời gian dấn vào giữa em và bố mẹ, giữa em và những con người khác, thời gian đã kéo lê em đi và nhốt em vào cái hốc tăm tối này.
Mọi nội dung văn bản trong tạp chí đều mang giấy phép Creative Commons Attribution-NonCommercial-ShareAlike 4.0 International License.
Hình ảnh minh họa lấy từ nhiều nguồn khác nhau và có thể có bản quyền.