
(Bài viết thuộc Zzz Review số 11: Về văn học Đức, ngày 31-7-2022)
Trong bức tường đổ nát, cô cú tự nhủ: „Thật là một kiếp sống đáng sợ. Có những kẻ sẽ khiếp đảm, nhưng ta, ta nhẫn nại, ta cụp mắt xuống, nép mình. Mọi thứ ở bên trong và quanh ta rủ xuống như một tấm màn xám xịt, nhưng trên ta lấp lánh những vì sao, biết được điều này tiếp thêm sức mạnh cho ta. Bộ lông rậm rạp bao phủ lấy ta; ban ngày ta ngủ, ban đêm ta thức. Ta không cần cái gương nào để biết được trông mình ra sao, tự cảm giác nói cho ta biết. Ta có thể dễ dàng tưởng tượng ra khuôn mặt kỳ dị của mình.
Mọi người bảo ta xấu xí. Giá như họ biết được niềm hân hoan tỏa ra từ tâm hồn ta, họ sẽ không thu mình trước ta như vậy. Nhưng họ lại chẳng nhìn vào bên trong, họ chỉ bám vào cái thân xác, vẻ ngoài. Ta đã từng trẻ trung và xinh đẹp, ta có thể nói như thế, nghe như thể ta đang khao khát điều đó quay trở lại nhưng không phải vậy. Chỉ có những kẻ nào đã luyện tập để trở nên vĩ đại, chịu đựng những biến chuyển của thời gian với sự điềm tĩnh, mới có thể tìm thấy mình trong mọi khoảnh khắc hiện tại.
Họ nói với ta hai từ: „Triết học.“ Nhưng cái chết sớm triệt tiêu cái chết sau này. Cái chết chẳng phải điều gì mới lạ đối với cô cú, nó biết điều đó. Ta trông như thể một học giả, đeo kính, có kẻ hứng thú với ta nhiều đến mức thường đến thăm ta. Ông ấy thấy ta hài hòa. Ông ấy nói rằng ta không làm ông ấy thất vọng. Tất nhiên, ta cũng chưa bao giờ quyến rũ ông ấy. Ông ấy tìm hiểu ta một cách sâu sắc, vuốt ve đôi cánh của ta, thỉnh thoảng còn mang cho ta bánh kẹo, ông ấy tin rằng điều đó có thể làm hài lòng ngay cả người phụ nữ khó tính nhất, và ông ấy đã đúng. Ta đọc một nhà thơ mềm mại tinh tế hợp cho cú tiêu hóa. Có điều gì đó ngọt ngào trong kiểu cách của ông ấy, một sự che đậy, khó định nghĩa, có nghĩa là ông ấy rất hợp với ta. Ta đã từng xinh đẹp, cười đùa dưới bầu trời trong xanh, làm bao chàng trai trẻ xiêu lòng. Giờ thì mọi thứ khác hẳn, đôi giày ta đi đã thủng lỗ chỗ, ta đã già rồi, ta ngồi chết lặng.“
(1921)
Lưu Bích Ngọc dịch
(Dịch từ nguyên bản tiếng Đức „Die Eule“.)
Người góp chữ
Lưu Bích Ngọc
Du học sinh hệ underground.
Bạn nghĩ sao?