
Một thập niên ròng hắn nói với tôi những gì? Chẳng gì sất. Hắn để mọi thứ trôi nổi vật vờ, giữa lưng chừng tình bạn và tình yêu. Lúc tôi cần tình yêu, hắn trưng ra bản hợp đồng tình bạn. Khi tôi cần người bạn, hắn đòi được yêu sao cho thật nồng nàn. Chỉ có tôi chiều hắn, luôn luôn. Càng về sau, hắn càng làm tôi kiệt quệ. Hắn, thợ xây tồi, nhưng là tay lãnh đạo hống hách, nóng nảy. Hắn nghĩ hắn sở hữu tôi, xem tôi là con chó hoang vô giá trị, nên thản nhiên dúi đầu tôi xuống cái bát ăn mà tôi đã bén hơi nồng vị, là cái háng hắn, củ buồi hắn. Theo đánh giá chủ quan của hắn, tôi, ngoài lớp vỏ xinh, trong lồng ngực chỉ lắp trái tim khờ và nhồi sọ bộ óc rỗng. Hắn nhầm. Hắn quá nhầm. Hắn không lường nổi, tôi phức tạp hơn hắn hằng tưởng. Tôi nguy hiểm ngầm. Bằng chứng: một khi phản bội hắn một lần, là tôi sẽ tật ngựa quen đường cũ. Những lúc ham mê công việc quá mức, hắn bỏ phế tôi, hắn gạt tay tôi, hắn kìm hãm tôi, hắn bịt tiếng thét gào man dại của bản năng tôi. Lúc hắn cần tôi, hắn lệnh cho tôi chạy tới. Khi tôi cần hắn, hắn thô bạo phủi tôi ra, bất kể lúc ấy tôi hứng tình cuồng dại. Hắn nói tôi mau mau về nhà mà xem tivi, đồng nghĩa đè nén khối dục vọng giữa bốn bức tường, đày đọa dòng dâm nơi phòng tắm, trong lúc tôi còn trẻ trung đến thế. Hắn xua tôi khỏi nhà như xua chó, một khi hắn cần tập trung làm việc. Cơn đói khát của tôi luôn bị đáp ứng nửa chừng. Vài lần tôi bị sỉ nhục nặng, khi đã kích thích dương vật hắn cương lên rồi, song vừa tụt quần hắn ra, dợm cúi mặt xuống vùng địa cực, thì bất ngờ hắn ẩy tôi ra, miệng lầm bầm ‘anh không muốn’, lúc đó, tôi không biết diễn tả vị đắng ngắt thế nào, chỉ biết xót thương lửa dục đang rực trong tôi vừa bị tạt cả xô đá lạnh. Gắng kiềm chế tủi nhục, nhưng nỗi nhục vẫn vượt quá mức cho phép, tôi điếng người. Tôi vùng vằng bỏ lại sofa, nằm úp mặt vào lưng tựa, cắn chặt răng để không bật tiếng rủa, hay tiếng nấc, tôi cũng không biết nữa. Lập tức hắn nhận ngay ra vấn đề bỉ ổi, vội kéo quần lên, động tác luống cuống như thể dập tắt con mãnh thú trong người, hắn nhón đến bên tôi, buông lời an ủi. Những âm vo ve, những tiếng rì rầm, những luồng hơi phỉnh nịnh, xoáy tròn quanh tôi, mơn trớn lên tôi, nhưng, lúc này đã hoàn toàn vô nghĩa với tôi. Hất tay hắn khỏi bờ vai tôi đang run, tôi hít một hơi thật mạnh, nói, anh câm mồm đi, em cần về nhà. Rồi tôi mặc lại quần áo, mở cửa, lùi khỏi căn hộ hắn. Căn hộ gió lùa, tổ quạ đong đưa, chuồng thú ám bụi, chốn náu thân của hắn, nơi dung chứa tình yêu mạt lộ của tôi. Vừa đến chiếu nghỉ tầng ba, khớp gối tôi khuỵu xuống, từng xâu uất nghẹn rớt trên những bậc thang mòn. Tôi nhớ rõ tâm trạng não nề, của biết bao lần ê chề trước nữa. Nhiều bận từ nhà hắn trở về, băng qua cây cầu hai tầng tráng lệ, nhìn chùm dây văng tõe tràn như rỏ máu, tôi muốn lao xe xuống sông. Nhiều đêm tôi lái xe dưới trận mưa hè, nghe buốt rát hằn trên má, đâu chỉ bởi nước mưa, mẹ kiếp. Sao hắn không cho tôi ngủ lại nhà hắn chứ? Sao tôi có thể chịu đựng hắn nhiều thế chứ? Sao tôi lại nuông chiều thói ích kỉ của hắn lâu thế chứ? Sao hắn chẳng bao giờ đến thăm nhà tôi và ngủ lại chứ? Sao chẳng mấy khi hắn đưa tôi về chứ? Đêm khuya tôi dõi trông những cặp đôi dính chặt nhau trên xe, lao về mọi nẻo, hút về những căn phòng hạnh phúc của họ, tôi tủi thân bi phẫn, mắt cay mờ. Sao tôi cứ để hắn đối xử tệ bạc mãi? Sao tôi hạ mình đến mức triệt hẳn chiều cao, đến mức tôi lụi xuống, thành mẩu cọc chôn sâu lòng đất? Tôi yêu hắn. Và tôi hận hắn. Hận vô cùng. Giai đoạn giận hờn nhau trước đây, cãi cọ lặt vặt, thi thoảng, tạm đổi vị, tôi nảy tà ý, tôi đi chơi bậy. Tôi tươi trẻ, bảnh bao, nên được khối người săn đón. Rồi tôi nghiện. Tôi bay nhảy qua lại giữa những tên đó, thiết lập mạng lưới thú hoang. Hồ bơi. Phòng gym. Rạp chiếu bóng. Toilet trung tâm thương mại. Tôi chẳng ưa gì bọn chúng, thậm chí ghê tởm đằng khác, cái bọn cũng là thú hoang hèn kém như tôi thôi, nhưng chúng giúp tôi thỏa mãn nhu cầu sinh lí cao độ. Xong cuộc, tôi cười khỉnh. Tôi khinh tất cả, tôi nhạo chính tôi. Rồi tôi tụng ca tôi. Dù sao, tôi cũng là kẻ biết hưởng thụ đấy chứ. Tôi nham hiểm. Tôi cơ hội. Tôi sở hữu bộ radar tinh nhạy, nhưng tôi giấu nhẹm vũ khí, trước hắn, tôi đâu có ngu khờ như hắn lầm tưởng, chỉ khi nào cần, tôi mới thò vuốt ra, trở lại làm thợ săn lão luyện. Cuối tuần, mắt nâu trong sáng, khoác bộ cánh ngây thơ, tôi lại giả trang chú em học trò non dại, đến với hắn, đón tình yêu lớn nhất đời mình. Ở bên hắn, tôi đong đưa quả lắc, mâu thuẫn giữa hiến dâng và bố thí, cái gọi là tình yêu. Ừ thì hắn yêu tôi, kiểu tình yêu của bậc thầy lạm quyền ưa đòi hỏi, tôi biết, nhìn vào mắt hắn, tôi cũng nao lòng. Thì tôi cũng yêu hắn mà. Một tình yêu đậm màu ngưỡng vọng, một tình yêu mang vẻ hàm ơn, lúc đầu là vậy. Hắn cứu vớt tôi, hắn giáo dục tôi, hắn cảm hóa tôi, nhưng hắn cũng tiêm nhiễm vô vàn thói hư tật xấu vào tôi. Hắn khiến tình yêu trong tôi liu riu chết chậm. Càng đến thời kì chung cục, cách hắn ứng xử thô vụng trên giường càng khiến tôi ngao ngán. Lần nào cũng vậy, hắn, hoặc nằm phè ra đó, lười nhác, chờ tôi phục vụ, hoặc hùng hục như trâu bò, cưỡi lên tôi, phi cho hết tốc lực rồi lăn ra ngủ, mặc tôi nằm đó, buồn nản rũ người. Hắn đã ví tôi là con cún, thì lẽ ra hắn phải hiểu loài chó cần nhu cầu được vuốt ve, cưng nựng, chơi đùa lâu đến cỡ nào. Tôi thích nghe những lời âu yếm nịnh tai. Tôi si mê hành vi dâm tục cũng ngang ngửa với ngưỡng mộ những tâm hồn tinh tế biết thấu cảm. Vậy mà, chẳng bao giờ hắn quan tâm tôi, chẳng bao giờ hắn thừa nhận tôi, rằng tôi còn có một tâm hồn. Tôi sử dụng mùi nước hoa gì, cắt nhuộm kiểu tóc mới theo mốt nào, thậm chí cạo tỉa lông vùng kín ra sao, hắn chẳng buồn ngó qua. Lột vội quần lót tôi, lệnh tôi dạng háng, thúc tôi ưỡn người, đẩy tôi lật sấp, bắt tôi chổng mông, hắn chẳng thèm liếc xem kiểu dáng mới chiếc quần tôi cố công sưu tập, giá mua đắt đỏ, họa tiết tân kì, cốt chỉ để làm vui mắt hắn chốc lát. Hắn vứt nó sang bên như ném mảnh giẻ nhàu, khiến tôi tổn thương, tụt hứng. Hắn chỉ tập trung kiểm soát vòng bụng của tôi, ôi cái bụng luôn có nguy cơ béo ra khiến tôi khổ sở, và hắn lèm bèm ước đoán, không quên thò tay cấu nhẹ hông tôi, xem này, chỉ một tuần mà cưng đã tích bao nhiêu lượng mỡ thừa. Hắn sẽ mau chán, xìu nhanh, nếu tôi không tập luyện để giữ cho bụng phẳng. Phải chú ý giữ gìn cơ thể chứ, ăn kiêng, tập thể dục đi thôi, cưng biết đấy, sau tuổi ba mươi là phát phì chóng vánh, hắn cau mày thất vọng. Cặp mông tròn mẩy sớm biến mất, nếu em để vòng bụng tăng lên, sống lưng lượn một đường khêu gợi cũng sẽ biến mất, nhường chỗ cho tấm phản bè bè, nếu em để vòng bụng phình ra, nhớ đấy. Tóm lại, mỡ bụng ngấn lên thì tinh hoàn teo lại, nhớ đấy. Hắn luôn miệng nhắc nhở, đe nẹt, trước khi rưới đẫm dầu bôi trơn rồi thọc dương vật vào phía sau tôi. Trong mắt hắn, đáp ứng nhu cầu sử dụng của hắn, tôi, chỉ là cỗ sextoy miễn phí, búp bê tình dục giá zero. Có thể, tiệm tiến đến màn S&M khiến tôi bị nghiện. Hoặc tôi tìm được hạnh phúc trong cơn nhục mạ lúc làm tình. Không hiểu sao tôi lại mê hắn, kẻ thô lỗ cộc cằn, ý nghĩ điên rồ, hành xử bạt mạng, trong phút chốc hóa trong trẻo và ngây ngô đến đáng ngờ, như trẻ nít. Nằm thu lu một góc, trên chiếu hoa, mắt nhắm hờ, ra vẻ một con thú bị bạo hành đến mức gãy chi, cụp lưng, liệt cổ, hắn rên rỉ quằn quại, đòi tôi đấm bóp, xoa đầu, ráy tai, đắp mặt nạ dưỡng da, tẩy mụn. Rồi hắn kể những chuyện tiếu lâm, tình tiết lộn tùng phèo mà hắn bảo rằng nhờ dụng công sáng tạo, miễn chọc cười vô hại là được. Hắn giả giọng mèo kêu, chim hót, côn trùng nỉ non, rồi thủ thỉ lên bổng xuống trầm. Hắn dạt dào cảm xúc chuyện này, thoắt cái bạo liệt chuyện kia, luôn gây bất ngờ cho tôi. Có lẽ tôi si hắn, thỏa hiệp với chứng hung hãn của hắn, vì bản năng của loài đĩ bợm là ưa phiêu lưu vào vùng nguy hiểm? Ái chà, tôi hiểu rồi, qua hắn, như chất dung môi, tôi thử nghiệm chính tôi, tạo ra chuỗi phản ứng hóa học cho tôi. Tôi luyện thuốc độc, bào chế chất nổ, tích trữ điện hạt nhân. Tôi thành quả bom nguyên tử trôi dạt. Nhờ hắn, tôi tự khai phá mình. Từ hắn, tôi tạo dựng nên tôi, tôi đúc khuôn tôi, tôi cho ra lò sản phẩm độc hại tôi. Tóm lại, vì hắn, tôi hạ sinh tôi. Xét cho cùng, tôi thắng, vì tôi ngấm ngầm khuynh đảo hắn, qua thân xác trẻ trung đẹp đẽ. Tôi thông minh đấy chứ. Tôi giỏi đấy chứ. Hoan hô tôi!
Tôi có nguồn gene lai tạp. Cha tôi mang nửa dòng máu Nhật, sản phẩm rơi thừa của lính viễn chinh lưu lạc, hoặc tay đánh thuê vô danh nào đó thời chiến tranh Đông Dương. Bà nội tôi chỉ đẻ đứa con độc nhất, cam phận hèn mọn, sau khi chấp nhận sự bặt tích kẻ gieo mầm trong bụng bà, kẻ ắt đã tử trận nơi rừng mưa nhiệt đới. Là nạn nhân thời loạn, quãng đời thiếu nữ bà phiêu bạt giang hồ, như đa số chị em. Cha, đứa trẻ mồ côi, trải qua tuổi thơ buồn tẻ, cơ cực, cùng đàn bò rong ruổi quanh những quả đồi vùng đất đỏ cao nguyên. Vì thế, cả đời cha vĩnh viễn mang gương mặt buồn. Chạy trốn đạn bom găm đầy mảnh đất nghèo, hai mẹ con họ theo làn sóng di cư về thành thị. Tại đây, cha lớn lên, thành gã trai lạc loài, chật vật cùng mẹ xoay xở trong túng bấn, vì thế học hành không tới nơi tới chốn. Đến thế hệ tôi, tôi cũng là con trai duy nhất trong nhà, và, đường học vấn chắp vá, chẳng tiến xa hơn trình độ cao đẳng cộng đồng là bao. Tôi được di truyền nét mặt ông, nhưng tinh thần vui tươi hơn hẳn, như thể vay mượn vẻ bắng nhắng một chú cún. Đó là lối so sánh của hắn, tôi thấy đúng nên chẳng phiền lòng. Cha, người đàn ông nhỏ bé tội nghiệp, trĩu nặng bao nỗi niềm u uất, mối tình say đắm và lầm lạc của mẹ tôi, cục nợ của mẹ tôi, một hũ hèm di động. Bởi thất nghiệp, mười năm nay ông nghiện rượu, sống thể kí sinh. Trẻ hơn chồng mười hai tuổi, bà vẫn duy trì nét đôn hậu và tính dịu dàng cho đến tuổi về hưu. Mẹ, cựu viên chức quèn, tiền nong ít ỏi, thường xuyên nhận trợ giúp từ họ hàng, những thuyền nhân may mắn vượt biên thành công sau biến cố lịch sử năm 1975. Tuy rất thương họ, nhưng điều tệ hại là, tôi không phải lao động chính trong nhà. Tiền kiếm được, vừa đủ giúp tôi tiêu pha. Mua sắm, ăn chơi, chải chuốt, chưng diện, nhu cầu bất tận của tôi, vô độ. Bạn tình phát xít chẳng thí cho tôi một xu. Giữ tự trọng, tôi không bao giờ vòi vĩnh hắn. Tiền ai, người ấy tiêu. Nhà ai, người nấy ở. Quà cáp hắn tặng, những món áo quần, trang sức, phụ kiện, sản phẩm high-tech, tranh ảnh, toàn dòng hàng phổ thông vừa túi tiền, là do tôi nhắc khéo, hoặc ấn định. Hắn và tôi, cặp đôi mở, hai hạt bụi mù.
Giờ thì tôi đã bay xa. Tôi bỏ lại đó nỗi xót thương kẻ mạt vận chốn tình trường. Tôi gom góp mười năm tủi hận cho cú giày xéo vĩ đại này. Tôi tặng hắn lưỡi dao đồ tể. Tặng vết sẹo dài khắc sâu tâm khảm. Một nhục hình kiệt tác. Để suốt đời hắn không thể quên tôi.
Cho chừa thói bạo quyền. Đồ chó!
Người góp chữ
Vũ Đình Giang
Nhà văn, họa sĩ.
Không biết khi nào mới được đọc sách mới của chú Giang. Đọc 16 mét vuông từ khi cháu học cấp 2, đến nay đã mười mấy năm. Tất cả sách cũ đều không tái bản nữa nên muốn đọc cũng không có cách nào. Hi vọng sớm được đọc sách mới của chú.