dường như tôi đã phạm tội
dường như tôi đã phạm tội khi đột ngột viết bài thơ này không thông báo trước với em như cách hôm kia những bức tranh sỗ sàng đập vào mắt em không mở đầu, không kết thúc trong nhà kho chứa đôi điều hãy còn mới có lẽ vì thế mà hôm nay khi vào bảo tàng trưng bày những điều đã cũ em đột nhiên nhắm mắt lại rõ là muốn tránh cuộc đột kích thứ hai thay vì ngầm bật đèn xanh cho đôi môi tôi tự do giao thông dường như tôi đã phạm tội khi đột ngột kết thúc bài thơ này để em khỏi ngỡ ngàng lẽ ra nó nên có ba phần như một bộ phim cấu trúc ba hồi hay tam đoạn luận của Aristotle ta chẳng thể đi đến kết luận gì nếu chỉ có hai mảnh tiền đề không liên quan nhưng chẳng phải mọi người trên thế giới này đều đến từ hai người khác biệt nhau cũng như em cũng như tôi bài thơ này tự kết thúc chính nó
một đêm mất ngủ
trong đêm những tiếng động nhỏ đến mức khiến tôi đau dạ dày tựa như có một đôi tai đang ăn ngấu nghiến âm thanh từ bên trong và đôi mắt chỉ là cơ quan phóng chiếu ra bên ngoài những gì nó nghe thấy xung quanh ngập tràn những cái loa bức tường
(Bài viết thuộc Zzz Review số 8, 30-6-2020)
Người góp chữ
Vũ Lập Nhật
Sinh năm 1990. Tốt nghiệp khoa Báo chí & Truyền thông, trường Đại học Khoa học Xã hội & Nhân văn. Hiện đang sống và làm việc tại Sài Gòn.
Tác phẩm đã xuất bản:
- Thế giới C (NXB Trẻ, 2011)
- Tình yêu là một nỗi buồn (NXB Văn học & Thái Hà Books, 2012)
- Bảo Bình (Nhã Nam & NXB Hà Nội, 2015)
- 5W1H (NXB Tổng hợp 2016)
- Em đừng chết được không? (Phương Nam & NXB Hội Nhà Văn, 2018)
Đọc hai bài thơ tôi nhớ lại bài thơ của mình với cùng phong cách viết.
Bài thơ của tôi nói về nhân vật về căn phòng trống không, và nhìn vào bức tường, cuối cùng hỏi đại khái là thời gian có cảm xúc không, và cuối cùng nhân vật nhận thấy trong phòng là sự im lặng và sự trở về với không tôi ở cuối bài thơ (bài thơ đã được đăng trong Tạp chí Nhà văn và tác phẩm).
Đại khái là phong cách viết giống nhau, câu từ ngắn và bao hàm ý nghĩa nội tâm với một vài câu thơ mang tính sáng tạo bột phát từ cảm xúc của nhà thơ trong viễn cảnh của bài thơ. Nó rất tự nhiên tới và mang hàm ý nghĩa đẹp đẽ nào đó, khi đọc lên người đọc biết ngay đó có lẽ mình cũng có và giống như thế.
“Những cái loa bức tường” là sự phát hiện mới trong thơ, nó không kêu lên như tiếng dế kêu mà nó ép vào lồng ngực con người của hiện tại như là một cái loa. Các âm thanh như đang ép vào tai vào cảm nhận của nhân vật. Tôi lại nhớ tới bài thơ thứ hai của mình về loài hoa, hai câu cuối của tôi đại ý là tôi đã chết, nhưng loài hoa con người còn mãi, có thời gian tôi tìm lại để giao lưu thì tốt quá. Thì ở đây là cái loa chứ không phải là loài hoa, con người ấy khó khăn sống mới cảm nhận được và biết được sự tĩnh mịnh của đêm dài, và soi chiếu lại bản thân mình thì mới nhận ra những bức tường đàng kìm kẹp ấy. Bài thơ không mang ý đẹp như bài của tôi bởi vì nhà thơ không liên tưởng và phổ quát hóa lên. Nhà thơ chỉ loanh quanh với tâm trạng hiện tại của giấc ngủ mà ghi lại khoảnh khắc ấy. Tôi không ngủ là vì sao? Vì vì thế mới thấy được cảm cảm giác của tất cả những con người không ngủ! Vì những bức tường đã hóa thành những cái loa hay những loài hoa biết nói. Chúng không chỉ mang hương thơm tới, không chỉ mang thời gian của hiện hữu tới mà còn có cả những cái gai, những tiếng động, những sự khó chịu tới với con người. Nhưng không có sự thoát ra nào, không có sự liên tưởng tới ký ức nào, hoài niệm nào và điều gì sẽ tới với tương lai?
Bài đầu tiên thì tôi không đọc hết mà đọc trên và dưới, vì phong cách viết này nếu viết dài thì sẽ làm người đọc nhàm chán, đặc tính loại thơ này là vậy, nó chỉ nên nằm ở một khổ từ 6 đến 10 dòng thôi. Nhưng tôi đã nhầm, đọc hết bài thơ như một sự ngộp thở, phải dừng lại như sự cắt đoạn của văn bản. Nhưng thật sự tác giả đã cố ép điều gì đó có từ trước vào bài thơ vì thế mà bài thơ không lên thơ (lên thơ là cái gì đó của thơ mà vừa đẩy tinh thần, tâm hồn và cảm xúc người đọc ra thật xa nhưng lại như đang kéo vào thật gần để người đọc nhận biết được bản thân và xung quanh một cách rõ ràng nhất, nó thật tự nhiên). Thì ở bài thơ này mất đi sự tự nhiên mà người đọc phải như thổn thức ngắt quãng và phải có tri thức, kiến thức nào đó để “chơi” cùng bài thơ, thế thì tính thơ đã mất đi một phần nào đó.
Xin được bỏ qua nếu ý kiến không hợp lý và gây ra sự chưa hài lòng nào đó.