Tàn Tuyết, Những chuyện tình thế kỷ mới (trích)

Theo dõi Zzz Review năm bữa nửa tháng của chúng tôi
Thời gian đọc: 29 phút

(Bài viết thuộc Zzz Review số 5, 20-4-2019)

Tàn Tuyết tên thật là Đặng Tiểu Hoa, sinh năm 1953 tại Trung Quốc, là nhân vật đại diện cho trường phái văn học tiên phong, từng xuất bản sách sang cả Đài Loan, Hongkong và nhiều nước khác như Nhật, Pháp, Italia, Đức, Canada…

Chịu ảnh hưởng từ bà ngoại, vốn là một bà mo, tác phẩm của Tàn Tuyết luôn bảng lảng hơi hướng huyền hoặc, như những cái hố của Murakami chỉ chực chờ người đọc rơi xuống.

Tính độc đáo trong xây dựng nhân vật và diện mạo sáng tác của bà đã hình thành nên cái gọi là “ẩn ngữ Tàn Tuyết”. Bà lật đổ giá trị truyền thống về người nam và hình tượng người nữ trong tâm lý thẩm mỹ, xây dựng nên thế giới văn học riêng của mình.

Bà từng nhận được những giải thưởng cao quý như giải Neustadt của Mỹ cho văn học, giải tác phẩm dịch hay nhất của Mỹ, tiểu thuyết độc lập nước ngoài hay nhất của Anh.

“Khao khát của Long Tư Hương” trích dịch từ tiểu thuyết Những chuyện tình thế kỷ mới của Tàn Tuyết, xuất bản năm 2015 và lọt vào danh sách sơ khảo Man Booker International 2019. Trong đây tự thuật lại những câu chuyện tình thành thị, các nhân vật trong đó đều theo đuổi cuộc sống tự do, mà tình yêu là đỉnh cao của tự do. – Tố Hinh

 

Cuốn sách đã được Nhã Nam phát hành năm 2022 với bản dịch của Thúy Hạnh. – Zzz

 

 

Chương 3. Khao khát của Long Tư Hương

 

Sau khi đứa con đỏ hỏn của Long Tư Hương tắt thở, chị sụp xuống ngất lịm trên sàn gỗ bệnh viện.

Hai ngày hai đêm sau chị mới tỉnh lại, thấy mình đang nằm trong phòng cấp cứu, tay còn cắm kim truyền. Một người đàn ông đứng trước cửa, quay lưng lại phía chị, như bóng ma.

Chẳng biết bao lâu sau, chị mới nhận ra đó là Tiểu Vũ chồng mình.

“Tiểu Vũ, anh tuyệt đối không được quay lại nhìn em đấy.” Chị thều thào.

Anh chồng bước ra ngoài theo lời chị.

Long Tư Hương hỏa táng đứa bé rồi về nhà mẹ, rúc vào gian nhà kho nhỏ xíu cạnh phòng ngủ bố mẹ. Chị vẫn đến xưởng dệt làm việc. Cả ngày lẫn đêm, đứa trẻ đã mất cứ quấn lấy chị như ác quỷ. Má chị tóp lại, mắt dại đi như người điên. Dạo đó bố mẹ chị phải giấu hết mọi thứ gợi chị nhớ đến đứa bé, còn không cho con rể vào nhà. Không phải họ ghét chàng rể to cao lừng lững, mà họ hiểu tâm trạng con gái. Con gái không muốn gặp con rể, bởi thấy con rể con gái sẽ nhớ đến đứa bé, sau đó như phát điên phát dại. Con gái suốt ngày đêm mặt mày tái ngắt, tinh thần hoàn toàn suy sụp.

Nửa năm sau, Long Tư Hương quyết định chia tay Tiểu Vũ, có vậy mới có thể đào sâu chôn chặt đứa bé trong lòng. Tiểu Vũ không chịu, căng thẳng một thời gian, cuối cùng đành chấp thuận. Tiểu Vũ thấy mình như kẻ đen đủi bị cướp: thoắt cái đã mất cả vợ lẫn con.

 

Trong phân xưởng lẫn nhà ăn, chẳng ai dám nhìn vào mắt Long Tư Hương, ánh mắt chị cực kỳ đáng sợ. Với các đồng nghiệp, thiếu phụ này đã thành người lạ.

Nhưng thời gian có thể chữa lành mọi vết thương.

Hôm ấy từ nhà ăn đi ra, một cô nàng đẹp ngời ngời đá cầu ngay trên sân xi măng, khiến cả đám đông xúm xít đứng xem không chớp mắt. Long Tư Hương cũng nằm trong số đó.

Cô nàng mười chín tuổi dừng lại, đi đến nắm lấy tay Long Tư Hương, bẽn lẽn, “Chị Tư Hương nghe nói còn đá giỏi hơn em mà.”

“Đâu có, em hơn chị nhiều.”

“Chị khiêm tốn quá, tối nay em đến nhà chị chơi được không?”

“Thôi đừng đến. Chị không có nhà riêng, chỗ chị ở như ổ chó ấy.”

Tối hôm ấy, Long Tư Hương ăn xong thì ngồi thần ra, đang định lên giường đi ngủ thì em Ti đến ngoài cửa sổ. Long Tư Hương nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch. Không muốn bố mẹ biết chuyện, chị cuống quýt chạy ra ngoài màn đêm tối mịt. Bàn tay lạnh ngắt của em Ti nắm lấy tay chị, cô thở dồn, hạ giọng, “Chị Tư Hương, chị Tư Hương, em đi xa ơi là xa, cuối cùng cũng đến được chỗ chị rồi!”

“Em Ti, em nói gì thế?”

“Em nói từ đáy lòng mình đấy.”

“Tay em lạnh thế!”

“Tim em yếu, không sống được lâu đâu.”

“Xì, đừng nói nhảm. Trông em đá cầu đủ biết tim em cực khỏe rồi.”

“Giả vờ thôi, giống chị Tư Hương ấy mà.”

“Nghe em nói thế, bỗng dưng chị lại tự tin hơn.”

“Nói vậy là chị em mình đều sẽ sống tiếp.”

Họ nắm tay nhau đi tới đi lui trong con ngõ nhỏ tối om không có đèn đường, cả hai đều phấn khích cực độ. Long Tư Hương đã lâu không giao tiếp với người khác, như được mở máy nói, đủ mọi ý tưởng lạ lùng dào dạt tuôn ra. Chẳng hiểu sao chị rất muốn ôm lấy cô gái này. Chị bảo cô thế, rồi cả hai ôm chặt lấy nhau. Lúc họ ôm nhau, một con mèo đang gọi đực trên đầu tường, nghe như tiếng trẻ con khóc. Trong đầu Long Tư Hương lóe lên một ý nghĩ: liệu có phải con mình trở về không nhỉ? Em Ti bảo chị, hoa cài trên đầu cô là hoa nhài.

Đêm hôm sau, em Ti lại đến. Long Tư Hương có dự cảm cô sẽ đến nên đã ra ngoài đón từ sớm. Cô chạy đến, thở hồng hộc.

“Chị Tư Hương, mai em phải đổi sang ca trưa rồi, nên hôm nay không đến không được. Sao lại không đến không được ấy à? Vì có ba người đàn ông theo đuổi em, chia ra đứng chặn trên đường em đến nhà ăn và ký túc xá, bám dai như đỉa đói ấy, nhưng em không quyết được, nên đến xin ý kiến chị.”

“Nói họ xéo đi! Sau cửa nhà chị có cái gậy sắt, để chị cho em.”

“Cho họ ăn gậy à? Em cũng hơi thinh thích một người trong số họ.”

“Thích cũng cho ăn gậy!”

Long Tư Hương lấy cây gậy sắt đưa Ti rồi dõi mắt nhìn theo tới khi cô đi xa mới quay về phòng. Nhớ lại chuyện vừa rồi, chị cười khanh khách, cười gập cả bụng lại.

“Hay quá, hay quá!” Mẹ chị vỗ tay mừng rỡ, “Bệnh con tôi khỏi hẳn rồi, đúng là ông trời có mắt! Ở hiền gặp lành.”

Con Tư Hương chết đã được năm rưỡi, Tiểu Vũ cũng lấy vợ mới rồi. Long Tư Hương thành người cô độc. Tuy chị yêu bố mẹ, nhưng đã thầm quyết định phải dọn ra khỏi nhà. Bấy giờ xem ra nguyện vọng ấy gần như không thể thực hiện được. Xưởng dệt không có phòng đơn, nữ công nhân như chị muốn kiếm một gian thực là khó hơn lên trời. Chị biết nhan sắc mình đang dần tàn phai, vì sinh nở lúc lớn tuổi, vì công việc vất vả, vì bất hạnh đáng sợ kia. Soi gương, nhìn gương mặt như dưa chuột mùa thu, lòng chị lạnh hẳn đi.

Long Tư Hương không muốn già đi, chị cho rằng mình còn trẻ, quyết tâm đợi cơ hội bắt đầu một cuộc sống mới. Cơ hội ở đâu đây? Kỹ năng duy nhất chị biết là đứng máy dệt, còn việc cơm nước chỉ chém to kho mặn, dù muốn lấy chồng làm bà nội trợ cũng không được. Huống hồ chị chẳng muốn bán mình cho một cuộc hôn nhân không tình yêu. Chị muốn một cuộc sống có tình yêu, chị rất tự tin vào năng lực của mình trên phương diện tình dục.

Lại thêm hai tháng nữa, thân thể Long Tư Hương đã khỏe lại như cũ, chị muốn theo đuổi đàn ông.

Song tài nguyên của chị có hạn, chỉ gói gọn trong đám thợ ở xưởng dệt mà chị nhẵn mặt, tuổi tác tương đương mà chưa vợ thì chỉ vỏn vẹn mấy người, suốt ngày lên mặt ông cụ non, chỉ muốn lấy vợ không muốn yêu đương. Chị cân nhắc từng người một lượt, cuối cùng quyết định bỏ qua, tìm bên ngoài xưởng.

Chị lại tìm trong số láng giềng quanh nhà bố mẹ một lượt, nhưng cũng đành tiu nghỉu quay về. Trong mắt người thường, Long Tư Hương vừa kém sắc lại lớn tuổi, còn nghèo kiết xác. Chịu cặp với chị chỉ có mấy tay khốn cùng, kẻ thì muốn tìm một người làm việc nhà, người lại muốn tìm bạn chuyện trò cho qua ngày đoạn tháng. Họ không mấy thiết tha chuyện gối chăn, năng lực cũng kém. Trong khi mục tiêu của Long Tư Hương là tìm một người phù hợp với mình về phương diện tình dục.

Sau khi nếm mùi thất bại, Long Tư Hương bắt đầu động não. Chị đắn đo không biết mình đi làm điếm liệu có được không. Nhưng điếm không phải cứ muốn mà làm được, đầu tiên phải có phòng riêng, sau đó phải được dẫn mối, ngoài ra còn phải bắt quen với công an. Đây đều là chướng ngại vật chị không vượt qua nổi. Trong đám đồng nghiệp có một người tên Kim Châu, cũng đã bỏ chồng, rất hợp chuyện với Long Tư Hương. Kim Châu mắc bệnh phổi, sức khỏe kém, nhưng vẫn thèm khát đàn ông. Long Tư Hương nhìn ra khát vọng của Kim Châu, có lúc còn giới thiệu bạn trai mình cho chị ta. Khi ngồi với nhau họ không bao giờ nhắc nhỏm đến đàn ông, đôi bên đều hiểu khao khát của người kia.

 

Lại thêm hai năm nữa, trong những ngày tăm tối không thấy mặt trời, hai người phụ nữ gần như đã sắp tuyệt vọng với cuộc đời. Song đúng lúc này, nghề bán hoa trong thành phố lại dần khởi sắc. Thoạt đầu là lén lút, về sau ngày càng trắng trợn ngang nhiên. Nữ công nhân trong xưởng lần lượt gia nhập ngành này, đặc biệt là những cô trẻ trung lại có chút nhan sắc. Ti thuộc nhóm đầu tiên nhúng chàm.

Hễ có ngày nghỉ, Long Tư Hương và Kim Châu lại dạo qua chợ tình. Họ không có tiền để vung vít, chỉ muốn tìm việc. Đám chủ chứa bỉ bôi săm soi thân hình họ, chẳng ai chịu nhận.

“Kim Châu này, em xem có phải chúng mình già rồi không?” Long Tư Hương rầu rĩ.

“Em thấy chị hấp dẫn hơn tất cả mọi người em từng gặp ấy. Chị em mình không thể đánh trống thu quân thế được. Em thấy trên đời vẫn còn nhiều thứ mới lạ mà!”

Nghe Kim Châu nói vậy, Long Tư Hương tán thưởng nhìn chị ta. Thấy gương mặt người mang bệnh phổi bừng lên vẻ thuần khiết như thiếu nữ, chị chợt muốn khóc. Nhưng chị cố nén lại, nhớ đến những tin về nghề bán hoa gần đây nghe ngóng được: Có những cô ả mắc bệnh phong tình, có kẻ còn mang bệnh nan y; phát hiện một cái xác đàn bà ở chỗ khuất nẻo nào đó; một cô gái điếm giết chết tay khách làng chơi mình căm hận, vân vân và vân vân. Long Tư Hương và Kim Châu đều hiểu đây là một nghề nguy hiểm, như người ta thường nói là “lợi bất cập hại”. Nhưng nghĩ lại những tháng ngày sống không bằng chết từng trải qua, họ có còn gì để mất nữa đâu? Tiếp tục làm việc trong xưởng dệt rõ ràng là một kết cục chết sớm, nhưng ngoài kéo sợi ra, họ chẳng biết làm gì khác, cũng chẳng có hứng học lấy nghề gì cả. Họ tin chắc, chưa học được thì họ đã chết rồi.

Sáng sớm cả hai cùng rời nhà, dạo một vòng trong thành phố rồi lại lập tức sà vào chợ tình. Đủ thấy trong lòng cả hai đều canh cánh một chuyện, hơn nữa còn nôn nóng hệt nhau. Dù nôn nóng đến đâu, sự tình vẫn chẳng có gì chuyển biến. Họ cũng từng nghĩ đến việc nhờ em Ti giúp đỡ, nhưng Ti đã thành hoa khôi, bận túi bụi không cất mặt lên được, đến bóng của Ti họ còn chẳng thấy.

Số mệnh trêu ngươi dằn vặt hai chị công nhân dệt suốt bốn tháng trời. Chợt có một ngày Long Tư Hương trông thấy Vi Bá ở nhà nghỉ suối nước nóng, thế là bước ngoặt bất ngờ xuất hiện. Nhờ Vi Bá và em Ti dày công sắp xếp, hai người cuối cùng cũng tìm được công việc họ ao ước bấy lâu ở nhà nghỉ suối nước nóng, thoát khỏi xưởng dệt nuốt chửng thanh xuân của họ.

“Vi Bá ơi, em còn yêu anh hơn cả ngày xưa nữa. Đúng là ở hiền gặp lành. Nếu có ngày anh mắc bệnh hiểm nghèo, đau đớn vật vã, em sẽ đến săn sóc anh ngay.”

“Tư Hương, sao em lấy ví dụ gở thế?”

“Dào, em cứ kích động là đầu óc lú lẫn cả!”

Khách tìm đến Long Tư Hương đều là những gã trung niên và già khú nghèo kiết. Thường thì chị luôn chiều họ tới bến, nhưng cũng hay có những bực dọc nho nhỏ. Có lần, một gã đeo kính không biết tự lượng sức, ăn xong quẹt mỏ còn cắn trả, nói Long Tư Hương cứ nằm ngay đơ như xác chết, chẳng hăng say với nghề gì cả, gọi cả chủ chứa đến đòi trả lại tiền. Long Tư Hương điên tiết co chân đá văng tên khốn nọ ra cửa. Chủ chứa kinh hãi “á” lên một tiếng, mãi không khép miệng lại được.

“Cô Mai Hoa (nghệ danh của Long Tư Hương) từng học võ à?”

“Ừm, cũng biết chút chút.”

Dạo ấy, Kim Châu và Tư Hương tìm kiếm con mồi khắp nơi, để rồi thất vọng hết lần này đến lần khác. Cuộc sống hiện thực nhạt như nước ốc, đàn ông tốt như lá mùa thu. Gu đàn ông của Kim Châu và Tư Hương hệt nhau. Họ lại kiên nhẫn chờ đợi. Chẳng phải họ đã đợi cả nửa đời người rồi sao? Đợi thêm ít lâu có hề gì?

Một hôm, lão Vĩnh nông dân kiêm nhà khởi nghiệp xộc vào cuộc sống của cả hai. Lão Vĩnh quãng ngoài năm mươi, nghiện rượu. Lão hết sức say mê chuyện ái ân, cả mộc mạc lẫn màu mè muôn vẻ. Kim Châu tiếp lão trước, thế là người phụ nữ mắc bệnh phổi say lão như điếu đổ. Chị ta coi lão là người yêu, sẵn lòng chết vì lão.

“Em đừng dại mà dốc hết gan ruột ra chứ,” Long Tư Hương nhắc.

Song Kim Châu chẳng vận dụng được lời nhắc của Long Tư Hương, bởi lão già trăng hoa này không bao lâu đã đổi người. Con mồi mới của lão không phải ai khác mà chính là Long Tư Hương. Lão nói Long Tư Hương hăng hái hơn, sức khỏe cũng tốt hơn.

Kim Châu bị bỏ rơi. Đêm dài đằng đẵng, chị ta nghiến răng nghiến lợi ủ mưu giết người. Chị định giết sạch cả đôi kẻ thù rồi tự sát. Nhưng chẳng hiểu sao, chị mãi không ra tay. Tay không cầm nổi con dao, lần nào cũng đánh rơi xuống đất. Dần dà, chị lại đổi ý. Chị yêu lão bợm rượu ấy, chị hi vọng lão hạnh phúc, giờ lão đang hạnh phúc với bạn thân chị, chị nên “nhường” mới phải. Chẳng cần ai chỉ bảo, chị tự động học được cách nghĩ ấy.

Kim Châu bình tĩnh lại. Tuy mất tình nhân, nhưng những kỷ niệm đẹp lão Vĩnh để lại đã đủ để chị nhấm nháp suốt đời. Chị biết mình chẳng sống được lâu nữa, qua chuyện này càng phải biết thân biết phận hơn. Huống hồ lão Vĩnh đâu có tìm đến người ngoài, lão tìm ngay Tư Hương, bạn thân nhất của chị kia mà. Thỉnh thoảng chị cũng chạm mặt khi lão đến tìm Tư Hương, lão vẫn coi chị như người thân, lần nào cũng thơm lên má. Chị dần làm quen với cục diện này.

Trong những phút đắm say nồng nhiệt, mê mẩn tâm thần, Long Tư Hương cũng chưa từng nhận lời để lão Vĩnh giúp chị “hoàn lương”. Vợ lão mất vì bệnh từ lâu, con cái cũng đã ra riêng, lão có thể đàng hoàng cưới Long Tư Hương chẳng ai ngăn cản. Nhưng Long Tư Hương không muốn làm vợ ai nữa, càng không muốn sinh con. Chị biết nếu lại trải qua cơn ác mộng mất con lần nữa, chắc chắn chị sẽ xong đời. Nếu không sinh con thì chẳng cần lập gia đình làm gì. Chị không cần gia đình, chỉ muốn tìm khoái lạc. Nếu cần gia đình, Tiểu Vũ chẳng phải còn thích hợp hơn ư? Chị có dự cảm, một khi thành người nhà của lão Vĩnh, thú vui tình ái sẽ lập tức giảm đi quá nửa, thậm chí hoàn toàn biến mất. Con người sẽ thay đổi, dù lão Vĩnh không thay đổi thì bản thân chị cũng sẽ thay đổi. Nên cục diện hiện giờ là lý tưởng nhất: lão Vĩnh thấp thỏm sợ chị đi tìm khách khác; chị cũng quản gắt gao, sợ lão tìm niềm vui mới. Chuyện này quả thực đã xảy ra, đôi bên cũng từng cãi cọ, cuối cùng đành bắt tay giảng hòa, bởi hai bên quả thực đều cần nhau.

Long Tư Hương đầy đặn tươi nhuận như hoa cúc mùa thu nở rộ. Mùa thu, chị và lão Vĩnh lên núi ngắm lá đỏ, điên cuồng vuốt ve nhau trong bụi lá đỏ, chỉ muốn chết trong vòng tay người kia.

Giờ đến lượt Kim Châu nhắc nhở Long Tư Hương. Nhưng Kim Châu không nhắc lại câu cũ, chị biết người đàn bà cặp cùng lão Vĩnh sẽ chẳng để lọt tai lời khuyên vô vị đó làm gì.

“Tư Hương, về nhà với anh đi,” lão Vĩnh rủ.

“Anh về nhà anh, em về nhà em đây.”

“Em làm gì có nhà. Nhà của em là nhà chung.”

“Nhà chung thì sao, em thích thế.”

Chị từ chối khiến lão Vĩnh thấy trước mặt tối sầm.

Đôi bên vẫn bị ham muốn độc chiếm đối phương giày vò, rồi lại vì nó mà giày vò lẫn nhau. Hai con người dồi dào sức sống này thường vì chính mình mà sức tàn lực kiệt. Long Tư Hương dần có thêm nhiều khách mới, nổi tiếng tại nhà nghỉ suối nước nóng là gái điếm đàn chị. Chủ chứa cả ngày cười khì với chị, thậm chí cũng muốn chen một chân vào nếm thử. Dĩ nhiên Long Tư Hương không để tay chủ chứa lợi dụng. Lão Vĩnh không bao được chị, thường đi lang thang khắp nơi như chó nhà có đám, căm chị vô cùng. Lão từng say khướt trong phòng chủ chứa, nôn mửa đầy nhà.

“Tao phải cướp lại nó, tao có tiền, nguyên một xe tiền mặt,” lão lè nhè nói.

“Tiền của mày làm được cái đếch gì! Nó liều mạng cho xem,” chủ chứa nham hiểm đáp.

“Hôm nay nó ở với thằng nào?”

“Thằng ăn cắp. Không lúc nào không ngứa nghề. Đi chơi đĩ cũng phải tiện tay dắt dê nhặt nhạnh gì đó. Tao lo lắm.”

“Lạ thật, tao chưa bao giờ có ý định giết nó, tao đúng là mềm lòng.”

“Mày yêu nó.”

“Đệch, yêu đương gì đồ đĩ.”

“Mày đi đâu đấy, hai giờ sáng rồi!”

“Đi tìm chết.”

Lão ngã nhào xuống cống, sáng hôm sau mới được người ta phát hiện đưa đến bệnh viện.

Lúc Long Tư Hương chạy đến bệnh viện, lão ngượng nghịu nhìn chị cười. Long Tư Hương chưa bao giờ thấy lão như vậy.

“Anh làm gì dưới cống thế?” Long Tư Hương hỏi.

“Anh đánh nhau với người ta. Tên kia rút dao ra, anh bèn phanh áo ưỡn ngực, dao trắng đâm vào dao đỏ rút ra… thế cũng xong một đời.”

“Anh đúng là hèn. Có bao nhiêu tiền đấy là gì, đàn bà kiểu gì chẳng tìm được?”

“Ừ, anh đúng là già rồi lẩm cẩm.”

Ra viện không lâu, lão Vĩnh thuê một biệt thự nhỏ ở “lầu Uyên Ương”, sống với Tư Hương một thời gian ngắn. Đó là một khu nhà rất lạ, ban ngày ban mặt cả dãy biệt thự chẳng mấy khi thấy bóng người, nhưng ngồi trong phòng lại cảm thấy như có người giám sát cuộc sống của mình. Căn nhà sáng sủa đầy âm khí bức người, ngoài cửa sổ vang lên tiếng kêu của các loài vật lạ. Long Tư Hương không sao quen nổi, cứ cảm giác như đang lênh đênh xứ lạ. Rất nhiều lần, chị và lão Vĩnh sực tỉnh, cứ ngỡ mình đang cùng lão Vĩnh đi chạy nạn, ngủ trong quán trọ xập xệ ven đường. Chị luôn miệng giục lão Vĩnh mau dọn đi, khiến lão Vĩnh nghe mà sốt cả ruột.

Nghe Long Tư Hương giục dọn đi, lão Vĩnh vùng khỏi tay chị, đi chân đất ra cửa sổ vén rèm lên, tức thì trong phòng tràn ngập ánh nắng, song tiếng thú kêu lại càng thảm thiết, khiến Long Tư Hương dựng cả tóc gáy. Hồi nhỏ chị từng nghe mẹ kể chuyện âm ti địa ngục, có phải là đây không? Lão Vĩnh sắp xếp cho chị ở đây, có phải là định giết chị không? Hay trái lại, ở đây rồi, chị sẽ nảy ý giết lão?

Thần không biết quỷ không hay, có người đưa cơm đến cho hai người, cả hai cũng chẳng phải xuống gác. Long Tư Hương sợ hãi không dám xuống! Còn lão Vĩnh là vì phải kiêng rượu. Lão ấp ủ một ý nghĩ ngu ngốc, rằng cai được rượu thì Tư Hương sẽ theo lão về nhà. Dù Long Tư Hương hết lần này đến lần khác cười nhạo suy nghĩ này, lão vẫn khăng khăng không xuống gác.

Kết quả không cần nói cũng biết. Cuộc sống ngục tù ấy khiến hai người chẳng mấy chốc đã coi đối phương như kẻ thù. Chị nhảy từ bậu cửa sổ xuống, nhảy xuống rồi còn chạy được.

Sau khi trốn khỏi “lầu Uyên Ương” ít lâu, Long Tư Hương lại theo lão Vĩnh quay trở lại. Từ đó về sau, cứ cách một thời gian hai người lại tới đó một lần. Long Tư Hương không sao hiểu nổi duyên do. Căn nhà xây giữa đồng hoang hẻo lánh ấy có một sức hấp dẫn ma quái đối với chị, sức hấp dẫn ấy có liên quan tới lão Vĩnh. Mỗi khi lão Vĩnh rủ đến lầu Uyên Ương, lòng chị lại trào dâng khao khát không gì ngăn nổi. Rốt cuộc chị khao khát điều gì? Chị muốn làm rõ, song không sao làm nổi. Dĩ nhiên chị cũng không thể ở lại đó với lão lâu, ở lâu sẽ nảy ra ý định giết người, vừa sợ bị đối phương giết, lại vừa sợ mình giết đối phương.

Có lần đôi bên cãi cọ, lão Vĩnh ngồi trong rương gỗ (Tư Hương không hiểu sao trong phòng lại đặt một chiếc rương to đến vậy, lão Vĩnh bèn giải thích cho chị đó là quan tài lão tự chuẩn bị cho mình), trợn cặp mắt hung tợn lên, cảm thán bảo Tư Hương, “Chẳng giấu gì em, anh sinh ra ở chính lầu Uyên Ương này đấy. Bấy giờ nơi này là là một gò núi nhỏ, người làng anh đã đào một số hầm ngầm dưới chân núi, sắp thành hàng dài như ‘lầu Uyên Ương’ vậy. Có năm, trai tráng cả làng đi nơi khác làm công, trở về mới thấy làng xóm đã thành đất bằng, người già trẻ nhỏ đều trốn cả sang làng bên cạnh. Làng đã bị san thành đất bằng, song mọi người hết sức phấn khởi, hăng hái dựng lều khai hoang trồng trọt. Ngờ đâu lại mắc phải dịch tả. Cuối cùng về sau tất cả chết sạch, cả làng chỉ còn bốn người. Đó là tiền thân của ‘lầu Uyên Ương’.”

Long Tư Hương ngồi trên giường nghe đến sởn cả gai ốc. Chị lặng đi.

Gió bên ngoài trận sau gắt hơn trận trước, trong gió có tiếng kim loại va vào nhau leng keng.

Dưới ánh đèn, vách tường từ từ xê dịch; trong xó tối góc tường, hai lưỡi dao pha lấp loáng hiểm độc.

“Sao anh không tin em?” Long Tư Hương chậm rãi hỏi.

“Đây là số mệnh mà, Tư Hương. Em nói xem, em tin được anh ư?”

“Không.” Chị cười, “Anh nói đúng, đây là số mệnh. Thực ra sống trong hầm cũng tốt, anh dựa vào em, em dựa vào anh, nghe tiếng động từ lòng đất truyền đến. Con người thường không chịu an phận, san bằng núi non, phiêu bạt khắp nơi, chẳng khác gì chồn hôi.”

“Anh rất nhớ cái hầm trước đây. Hầm nhà anh đào sâu lắm, mỗi lần từ cửa đi vào anh lại có cảm giác không thể ra được nữa. Đêm đến bọn anh ngủ say như chết.”

“Em ngồi đây nghĩ đến cuộc sống của mọi người khi trước, rồi lại nghĩ tới cuộc sống của em ở xưởng dệt trước đây. Lúc ở trong cái hũ nút khổng lồ ấy, em cũng nghe thấy tiếng ong ong từ lòng đất truyền lại.”

Trong lúc nói, Long Tư Hương nghe tiếng con vật nào đó cào cửa, cửa không mở, nhưng chẳng biết làm sao nó vẫn vào được. Nó to bằng con dê núi, nhưng không phải dê núi. Sau khi vào, nó đứng sừng sững giữa phòng, cực kỳ bướng bỉnh.

“Nó có tấn công người không?” Long Tư Hương khẽ hỏi lão Vĩnh.

“Em nói gì thế, đây là bố anh đấy.” Lão Vĩnh cười khà.

Lão vừa cười, con thú kia liền giật mình chạy vụt ra ngoài, đập vào cửa phòng đánh rầm. Dường như ngoài hành lang còn có bầy đàn của nó đang chạy rầm rập xuống gác.

“Anh nói thật đi, người làng anh đều chôn dưới đất này à?”

“Việc gì anh phải lừa em? Người quanh đây ai mà chẳng biết.”

Long Tư Hương liền xuống giường, chui vào rương gỗ ngủ cùng lão.

Chị ôm chặt lấy lão, ghé tai hỏi khẽ: “Sau này anh chết cũng ngủ trong này à?”

Lão Vĩnh không đáp. Lão run lên, chị cũng run lên. Cả hai đều thấy giá lạnh xoáy vào lòng, càng ôm chặt, hơi lạnh càng truyền sang người kia.

Long Tư Hương buông tay ra trước, lão Vĩnh cũng buông ra.

“Mười ba tháng Mười là giỗ con em,” chị nói.

“Anh muốn uống Mao Đài,” lão Vĩnh nói, “Nếu chết thì không uống được nữa.”

“Bên phải có một bình này, em đặt vào đấy.”

“Anh thấy lâu rồi. Anh không uống được, uống là chết ngay. Em đúng là mụ đàn bà hiểm độc. Nghe xem, khỉ vượn khắp núi đang kêu kìa.”

Hai người nói chuyện đến mệt nhoài rồi mơ màng thiếp đi. Trong mơ Long Tư Hương rơi xuống hầm băng, trông thấy lão Vĩnh liền cuống quýt kêu cứu. Lão Vĩnh nhảy xuống nhưng chẳng những không cứu chị, mà còn kéo chị rơi xuống sâu hơn. Nước lạnh thấu xương, chị thấy mình đang chết dần…

Long Tư Hương ngủ trong hầm băng thật lâu, có lẽ phải đến cả tuần lễ? Trong thời gian đó chị cũng lờ mờ cảm thấy lão Vĩnh ở dưới nước, tít dưới sâu, nhưng bản thân chị còn chưa ra được, hơi đâu lo đến lão. Trí não tê liệt thỉnh thoảng lại nảy ra một câu hỏi: “Thế này là chết ư?” Chị muốn vùng vẫy, nhưng không còn hơi sức.

Chợt một thứ như lưỡi gươm thọc đến, đâm vào trán chị.

“Ối chao!” Chị kêu lên, mở bừng mắt. Ra là ánh nắng.

Lão Vĩnh đã biệt tăm, trong nhà lặng phắc như tờ. Hai con dao pha vẫn treo trên vách, nhưng trông tối xỉn, chẳng có gì lộ liễu.

“Ai đó?” Chị lớn tiếng hỏi.

“Ai ấy à, làm gì có ai.” Giọng Kim Châu ấp úng vang lên.

“A, Kim Châu đấy à. Chị sắp chết rồi.”

“Em định chết thay chị, nhưng lão Vĩnh không cho.”

“Xin lỗi Kim Châu. Không, chị không nên nói thế, chẳng có gì phải xin lỗi cả.”

Kim Châu từ góc tối đi ra, kéo Tư Hương ra khỏi rương, lệnh cho chị đi tắm rửa, trang điểm. Chị ta nói giờ đã hoàng hôn, muốn cùng chị đi loanh quanh gần đây hóng gió, đã gọi xe chờ dưới nhà rồi.

Long Tư Hương vừa tắm vừa hồi tưởng lại chuyện xảy ra trong tám ngày này, không lạnh mà rùng mình liên tục. Chị tự hỏi: Chẳng phải chị vẫn ngày ngóng đêm trông như vậy ư? Dĩ nhiên, bằng không sao lại đến đây hết lần này tới lần khác? Tới đây chị mới thật sự cảm nhận được gốc rễ của lão Vĩnh sâu chừng nào. Ban đầu lão chỉ bảo: “Anh là bợm rượu, buôn bán xi măng.”

Long Tư Hương trang điểm xong bèn cùng Kim Châu xuống nhà. Mặt trời đang lặn, cả khu dường như cũng chìm xuống. Dẫu đã nắm chặt tay Kim Châu, nỗi sợ chết vẫn chưa rời hẳn khỏi chị.

Lái xe là một lão gù, nói năng tợn tạo.

Xe thoáng cái đã ra khỏi khu biệt thự, Long Tư Hương để ý thấy trước cửa các nhà đều treo đèn lồng đỏ như máu.

“Chị cảm giác chỗ mình ở là nhà lão Vĩnh, không phải nhà thuê. Sao ông ta phải giấu giếm úp mở thế?” Long Tư Hương hỏi.

“Dĩ nhiên là nhà ông ta. Ông ta không thể dựng nhà trên núi, chắc chỉ có thể trốn giữa đám đông.” Kim Châu chẳng hề ngạc nhiên.

Trong lúc đôi bên trò chuyện, xe đã đến chân núi. Tài xế xuống xe, chớp mắt đã biến mất tăm. Trước mặt họ là triền núi đen thẫm bị san bằng. Kim Châu huơ tay lên, bảo Long Tư Hương, suốt một dải này đầy những hầm ngầm. Chị ta hỏi Tư Hương có muốn đi xem một cái không.

“Trong đó có người à?” Long Tư Hương bắt đầu run.

“Đúng là có người ở, nhưng họ giam mình phía sau động, không ra được đâu. Em cũng tình cờ biết thôi.”

“Thảo nào lão Vĩnh hung ác thế, hóa ra là từng thoát chết.” Tư Hương than.

Không muốn đứng ở chỗ này mãi, chị giục Kim Châu vào xe rồi cũng chui vào theo, sập cửa thật mạnh. Chị chỉ muốn về thành phố ngay lập tức.

Họ đợi mãi lão gù lái xe mới ra, hùng hổ khởi động máy.

“Thật đáng tiếc,” Kim Châu hỏi, “Sao chị chẳng tò mò tí nào vậy? Mấy hôm trước em áp tai vào vách đất, nghe thấy lão Vĩnh nói chuyện với bố. Theo em thấy, bố ông ta đã thành xác khô rồi.”

“Ý em là lão Vĩnh ở trong hầm đất à?”

“Đúng thế. Người ở ‘lầu Uyên Ương’ đều thế mà, ở cả hai nơi. Lãng mạn mà?”

Trên đường họ lại bị một bầy thú đông nghịt chặn lại. Long Tư Hương cảm giác được chúng chính là đồng loại của con thú lẻn vào nhà hôm trước. Tài xế nghiến răng đạp ga lao thẳng qua, bốn bề vang lên tiếng kêu thảm thiết như tiếng trẻ con khóc. Long Tư Hương ngất lịm đi.

Mở mắt ra, Long Tư Hương thấy Kim Châu đang chườm khăn ướt lên trán mình. Chị phát hiện mình đang nằm trong căn nhà ở “lầu Uyên Ương”.

“Em cõng chị lên nhà đấy, chị xem em khỏe chưa.” Kim Châu cười khúc khích, “Chị bị sốt, em đành bảo anh họ lái xe đến đây.”

“Anh họ là ai?”

“Anh gù ấy. Anh ấy là anh họ lão Vĩnh, cũng là bạn làm ăn, chúng em yêu nhau rồi.”

“A, chúc mừng em.” Long Tư Hương rầu rầu.

“Anh ấy tốt lắm, em định thành hôn với anh ấy. Anh ấy cũng bị bệnh, chẳng sống được bao lâu nữa, hai chúng em phải sống những ngày còn lại thật hạnh phúc. Chị đừng trông bề ngoài, thực ra anh ấy là người tốt… Chị xem, đây là canh nóng anh đưa đến, chị uống đi.”

Uống xong bát canh gà, Long Tư Hương thấy đỡ hẳn.

“Cưới nhau rồi em định ở đây à?”

“Không, em với anh Gù định ở dưới hầm, bọn em đã chọn một cái đẹp nhất, trang hoàng cả rồi, tối qua em định mời chị vào tham quan phòng cưới đấy.”

“Sống với những người chết đó, em không sợ à?”

“Ban đầu anh Gù không đồng ý, về sau em phải thuyết phục mãi. Người chết thì sao, con người chẳng phải đều chết hay sao? Em thích mấy cái hầm ấy lắm, bên trong ấm cực. Em với anh ấy ngủ dưới đó, mơ thấy những giấc mơ ngọt ngào, chúng em thấy người làng ở cùng nhau, khắp nơi vàng rực màu hoa cải. Tư Hương, Tư Hương, chị đừng ganh với em, cách hai ngày em sẽ lại tới chơi với chị.”

Long Tư Hương ngơ ngác đảo mắt, cảm thấy tương lai tối tăm mờ mịt. Giờ Kim Châu cũng đã tìm được nơi nương tựa, còn chị… chị hơi buồn rầu, có lẽ vì bị ốm. Có điều chẳng mấy chốc chị đã ổn định lại tâm trạng, lấy làm mừng cho cô em. Chị với Kim Châu hẹn với nhau, ngày mai sẽ xuống thăm nhà mới. Chị cũng muốn xuống đó thử cho biết, vì dưới đó có ký ức của lão Vĩnh.

Kim Châu định đi, Long Tư Hương lo lắng nắm tay chị ta, dặn đi dặn lại, “Em đừng một đi không trở lại đấy nhé! Người yêu tốt đến đâu cũng không bền vững được như tình chị em. Yêu đương là việc rất nguy hiểm. Chị linh cảm trong hầm của bọn em ẩn giấu bí mật không thể để ai biết. Giờ chị vẫn chưa biết đó là gì, nhưng em phải thật cẩn thận đấy.”

Nói xong, chị mới buông Kim Châu ra.

Kim Châu phát hiện chị cứ chau mày mãi.

 

Anh Gù đưa hai chị em đến hầm rồi lái xe đi.

Hai người dìu nhau bước vào, Long Tư Hương thấy mùi chua lòm xộc vào mũi, chắc là từ nước sơn trên vách. Tuy tối om, nhưng Long Tư Hương vẫn nhìn ra bên trong mới được sửa sang lại. Đầu tiên họ bước vào một gian phòng, sau đó lại vào gian trong, đi vào trong thì đến gian thứ ba. Phòng thứ ba có một cánh cửa để ngỏ, có thể trông thấy phòng thứ tư bên trong, nên họ lại bước vào. Long Tư Hương bắt đầu rờn rợn, vội dừng bước đứng giữa gian phòng thứ tư lờ mờ tối, nhận ra cánh cửa phòng he hé trên tường, thông sang phòng thứ năm.

“Trời ạ,” chị khẽ thốt lên, “Em và anh Gù của em định ở trong lòng núi à? Nhưng núi đã bị san bằng rồi mà? Đó là tiếng gì thế?”

“Là tê tê. Giờ không còn núi nữa, nhưng chúng vẫn mải miết chui rúc dưới lòng đất. Tư Hương, đây là sofa, chị ngồi đi.”

Họ ôm nhau ngồi xuống, hệt như ngày trước. Ánh mắt Long Tư Hương vẫn không rời căn phòng thứ năm. Chị thấy một bóng người cao gầy bước vào qua cánh cửa đó, rồi lại đi ra (đi vào). Chị bỗng có một cảm giác vô cùng mới lạ. Nỗi lo lắng trong lòng dần tan biến. Một lát sau, ánh đèn tắt phụt, chỉ có phòng thứ sáu ở phía ngoài cửa phòng thứ năm có ánh sáng leo lét hắt lại.

Trong phòng thứ sáu vang lên tiếng ù ù như có người đẩy cối xay. Đã lâu lắm rồi Long Tư Hương không nghe thấy tiếng xay giã thủ công thế này, âm thanh ấy khiến chị chạnh lòng nhớ lại những chuyện từ năm tháng xa xôi lắm. Chị đứng thần ra đó, lòng đầy cảm khái. Kim Châu khẽ đẩy chị, giục đi sang gian phòng kia.

Họ vừa đi đến cửa phòng thứ sáu thì ngọn đèn tắt ngấm.

Tiếng xay giã thủ công vẫn tiếp diễn, rồi một giọng đàn ông lên tiếng.

“Em Kim Châu, em và khách có muốn uống trà bột xương không? Lát nữa anh sẽ xong thôi. Hôm qua mưa to nên đám xương kia ngấm nước hết rồi.”

Long Tư Hương cảm thấy có thứ gì đó đầy lông kề sát mặt mình, chị kêu thét lên, kéo Kim Châu chạy ngược trở lại. Họ quay về phòng ngoài cùng.

Nhìn qua cửa kính ra ngoài, những ngôi sao lấp lánh đằng xa đã hòa làm một với ánh đèn, thật là cảnh tượng khiến lòng người phơi phới. Long Tư Hương nhớ lúc đến là buổi tối, nhưng giờ chị lại đang thấy là hoàng hôn. Có người đang kéo nhị hồ bài Lương Chúc đâu đây, chị nghe mà ứa nước mắt. Chị vẫn nghe tiếng ù ù đẩy máy xay đằng sau, nhưng nhìn khung cảnh sáng rực trước mắt, nỗi sợ trong lòng chị đã tan biến.

“Tư Hương, em tìm thấy hạnh phúc rồi,” Kim Châu nói.

“Chị cũng thấy thế, Kim Châu ạ! Ôi sao chuyện may mắn nhường này lại rơi xuống đầu chúng ta nhỉ? Chị vui đến nỗi không sao chịu nổi nữa, chỉ muốn khóc òa lên! Em nhìn trời mà xem, là báo gấm đấy!”

Chị gục vào vai Kim Châu khóc nức lên.

“Này, này, chị đừng thương cảm thế. Mỗi khi trời mưa, chị sẽ nhớ đến em. Cái hầm này là nơi em nghỉ ngơi, chị em mình đã đi một chặng đường quá dài rồi! Nếu tiếp tục đi sâu vào trong, sẽ còn nhiều gian phòng, nhiều người xay cối nữa, em xưa nay chưa bao giờ đếm hết được. Có lúc nhớ lại chuyện xưa, em lại mất ngủ. Chỉ cần bình tĩnh lại, nghe tiếng xay giã, em mới có thể thiếp đi, âm thanh ấy như khúc nhạc thôi miên vậy. Tất cả đều do một tay anh Gù sắp xếp đấy. Thoạt đầu anh ấy là khách của em, về sau chúng em phải lòng nhau, thế là mọi thứ đều thay đổi! Tư Hương chị xem con báo gấm kia đang chạy vào ‘lầu Uyên Ương’ kìa! Trời đẹp thật đấy! Chị còn nhớ chị em mình rời xưởng dệt năm nào không? Em hạnh phúc quá, dù nhớ lại những tháng ngày khủng khiếp ấy, vẫn thấy ngập tràn hạnh phúc. Căn hầm như cung điện này được anh Gù sửa sang quá nửa đời đấy. Có lần anh ấy dẫn em đi sâu vào trong, sâu vào trong, băng qua hết gian phòng này đến gian phòng khác, anh nói chúng em đã đi hết một phần tư, hỏi em có muốn đi xuống dưới nữa không. Em cũng sợ như chị vừa rồi nên lại lùi ra. Từ đó trở đi, em đã thử rất nhiều lần, lúc nào cũng chỉ vào đến mấy gian phía ngoài thì dừng bước. Phòng nào cũng được trải đệm, trên đệm rải lá hương nhu xắt nhỏ mịn, rất dễ ngủ. Đêm nay chị có muốn ngủ lại đây không?”

Nghe Kim Châu nói, Long Tư Hương cứ mải nghĩ đến kết cấu căn hầm. Trong một thoáng, dường như chị sực thấy đầu óc sáng ra, nhưng ngay sau đó lại mù mờ. Chị thận trọng cân nhắc tình hình của mình, rồi nói với Kim Châu bằng giọng trầm thấp, rằng rất muốn ngủ lại đây, nhưng phải về “lầu Uyên Ương” tìm lão Vĩnh. Chị cảm giác lão Vĩnh nhất định đang mò mẫm trong những gian phòng tối om kia, lòng đầy tuyệt vọng. Là người tình của lão, chị không nên để lão thất vọng, bằng không sẽ hối hận cả đời. Chị rất biết ơn Kim Châu, bởi tối nay chị ta đã khiến chị mở mang tầm mắt, giúp chị thêm vững tin vào cuộc sống sau này của mình.

Chị từ biệt Kim Châu ở cửa hầm rồi lên xe anh Gù.

Đang gà gật ngủ ở ghế sau, chị chợt nghe anh Gù lên tiếng.

“Con gái làm ở xưởng dệt e rằng đã đi đi lại lại trong phân xưởng đến bao nhiêu vạn ki lô mét rồi ấy nhỉ? Căn hầm tôi sửa lại có kết cấu giống phân xưởng các cô, song chức năng khác hẳn.”

“Anh Gù, giờ tôi đã hiểu, Kim Châu thật sự tìm được hạnh phúc rồi. Được sống bên một người như anh, cô ấy sẽ không suy sụp nữa.”

“Lầu Uyên Ương” hiện ra đằng trước, huy hoàng như ngày tết. Long Tư Hương chỉ nóng lòng muốn về. Anh Gù bật đèn trong xe lên mấy giây, Long Tư Hương mới thấy nếp nhăn sâu như đường rãnh chạy ngang trán anh ta. Chị chợt thấy nét mặt anh Gù hơi quen quen.

“Anh là anh họ lão Vĩnh thật à?”

“Không, nó là em ruột tôi.” Anh Gù thản nhiên đáp, “Tôi nói với Kim Châu là anh em họ, vì sợ cô ấy gặng hỏi mấy chuyện khó nói.”

“Là chuyện gì vậy? Cho tôi biết được không?”

“Dĩ nhiên được rồi, cô là người cứng cỏi, lại khỏe mạnh. Là thế này: năm mười hai tuổi, tôi bị em trai đẩy xuống giếng để độc chiếm con dao pha đẹp nọ. Dao vốn dùng để chặt củi, do thợ rèn giỏi nhất ngoài làng rèn nên. Tôi ngã gãy cột sống, nhưng không chết đuối, cô bảo có lạ không?”

“Anh có hận không?”

“Không hận. Mọi người đều đau lòng cho nó. Suốt bao nhiêu năm, chúng tôi chỉ sợ nó không chịu nổi mà uống rượu đến chết. Giờ nó đã có cô bầu bạn, chúng tôi cũng yên tâm. Nó may mắn thật đấy.”

“Anh cũng may mắn mà.”

“Đúng thế. Kim Châu không chê tôi là người tàn tật. Tư Hương, đến nhà cô rồi, cô giữ gìn sức khỏe nhé.”

Long Tư Hương xuống xe, bước vào nhà, lên gác từ phía sau rồi ngồi xuống giường. Ngoài cửa loang loáng, khắp nơi đều thấy ánh đèn, thậm chí có cả mấy ngọn đèn pha. Chị vắt óc nghĩ mãi vẫn không nhớ ra hôm nay là lễ tết gì. Chị lại quay về đây, trông thấy chiếc rương gỗ to trước mặt trống không, đáy rương vẫn còn chiếc áo lót cũ của lão Vĩnh. Giờ đã nửa đêm, chị ấp ủ ý nghĩ rằng lão Vĩnh nhất định sẽ bất ngờ đến với mình. Nhưng mãi vẫn chưa thấy lão đến, chị lại thấy ý nghĩ của mình thật nực cười. Chị đi đến tủ lạnh lấy một hộp sữa bò ra uống, rồi ăn ít bánh quy.

Chị đi đi lại lại trong phòng, nhìn mấy vệt sáng trên sàn. Chị tưởng tượng mình là con voi lớn trong rừng sâu, một con voi cái nội tâm phong phú, tính tình trầm tĩnh. Đi mãi cũng mệt, chị ngã xuống giường, nghĩ tới cảm giác thích thú khi bơi lặn trong biển ánh sáng.

Hôm sau, lão Vĩnh vẫn chưa thấy đến. Long Tư Hương nghĩ, có phải lão Vĩnh đoán được đã bị chị khám phá ra bí mật nên chạm tự ái không đến nữa không?

Đến trưa, một đứa bé đưa bữa trưa tinh tế đến cho chị. Chị bèn tóm lấy nó, bắt nó phải nói thật, bằng không sẽ không cho đi.

“Thím hỏi ông cháu à? Ông cháu đi miền Nam có việc rồi, chắc phải mất hơn một tháng. Ông dặn nếu thím chưa đi thì ngày ngày phải đưa cơm cho thím.”

“Đó là ông ruột cháu à?”

“Không. Khách khứa ở đây đều do cháu đưa cơm à. Ông nói thím có khúc mắc tình cảm nên không được để mấy con dê vào phòng thím. Cháu đuổi hết dê đi rồi, nhưng cháu không hiểu thế nghĩa là gì.”

Nhìn gương mặt nghiêm túc của nó, Long Tư Hương thấy thằng bé này như ông cụ non. Chị buông nó ra, thẫn thờ xua tay ý bảo nó đi. Nó lập tức biến mất, nhẹ như mèo.

Chị hơi oán hận lão Vĩnh.

Chị xuống gác, đi ra cửa. Bốn bề lặng phắc, không khí huy hoàng ban đêm đã chẳng còn tăm hơi, đèn màu đi đâu cả rồi nhỉ?

Một cô gái từ căn biệt thự bên phải bước ra, thướt tha đi đến trước mặt Long Tư Hương.

“Chị đang đợi tình nhân à?” Cô chớp mắt hỏi chị.

“Ở đây thì còn đợi ai được nữa?” Long Tư Hương rầu rầu đáp.

“Ít lâu trước đây tôi thấy ông ấy cũng ở đây đợi chị. Ông ấy khăng khăng nói chị sắp đến rồi, không chịu đi đâu lấy một khắc. Bấy giờ chị ở đâu?” Cô chăm chú nhìn Long Tư Hương.

Long Tư Hương không trả lời được. Chị thấy cô ả này thực đáng ghét, bèn tránh đi, vẫy tay gọi một chiếc taxi đang đến.

Lúc lên xe, chị nghe cô ả gọi với theo, “Ông ấy đã về mà chị lại đi, đúng là quái đản!”

 

Long Tư Hương quay về căn phòng nhỏ ở nhà nghỉ suối nước nóng.

Chị không nhớ nổi mình đã đi khỏi bao lâu, dù sao cũng rất rất lâu rồi.

Chủ chứa đứng ngoài gõ cửa, chị thò đầu ra hỏi có chuyện gì.

“Cô Mai Hoa à, đã làm cái nghề này thì việc gì cứ phải khăng khăng chuyên nhất với một người. Huống hồ đạo đức của lão Vĩnh, chẳng cần tôi lắm lời, tự cô cũng biết rồi đấy. Lão Vĩnh có cái gì không dám bán đâu? Ngay bố mình lão còn bán đi trả nợ nữa là.”

Vừa nói, ánh mắt hắn vừa săm soi ngắm nghía thân hình Long Tư Hương.

“Tôi cùng đường rồi, ông xem tôi làm thế nào được nữa?”

Chị rưng rưng nước mắt nhìn hắn.

“Đúng thế, cô phải làm sao nhỉ?” Hắn cũng ủ ê lây, “Nhân viên của tôi nếu xảy ra chuyện này với khách, thường chẳng có kết cục tử tế đâu. Chuyện này tôi cũng có một phần trách nhiệm, nhẽ ra phải nhắc nhở cô từ trước. Này tôi bảo, cô dám giết người không?”

“Tôi chưa thử bao giờ. Chắc cũng chẳng sao đâu.”

“Thế thì tốt. Cùng lắm là chết chứ gì, việc này vẫn xảy ra như cơm bữa ấy mà.”

Chủ chứa rời khung cửa phòng chị, sang phòng tiếp khách, Long Tư Hương cảm thấy bóng lưng hắn vô cùng lạc lõng, như một kẻ lang thang không nhà. Những lời hắn nói hôm nay khiến chị trầm tư rất lâu, dĩ nhiên ý hắn không phải là lão Vĩnh muốn giết chị, chẳng lẽ là ngầm ám chỉ chị sẽ giết lão Vĩnh? Đây là một vấn đề cũ, nhớ lại tình cảnh ở “lầu Uyên Ương”, Long Tư Hương như thấy mình đang đứng trên vách đá. Chị đã đến bước này rồi ư? Hay là tay chủ chứa phóng đại sự thật. Ngay Kim Châu cũng cho rằng lão Vĩnh là người ôn hòa, tuy thỉnh thoảng có nóng nảy. Bất luận ra sao, Long Tư Hương cũng không thể liên tưởng lão với thằng nhóc trong lời kể của anh trai lão được. Xem ra biết người biết mặt biết lòng làm sao. Vậy Long Tư Hương rốt cuộc là kẻ thế nào?

Lúc trời sáng, chị mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ, một tên côn đồ tay lăm lăm dao đang đuổi giết em Ti. Đã lâu lắm rồi chị không gặp em Ti, nên vô cùng kinh ngạc: Sao Ti lại thành ra thế này? Chẳng những cô trở nên xấu xí, mà còn thô tục. Lúc chạy qua trước mặt Long Tư Hương, tên kia đã sắp đuổi kịp cô. Long Tư Hương xông đến, chắn giữa gã du côn và Ti, lưỡi dao liền đâm vào lồng ngực chị. Long Tư Hương như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng nói, “Đây là tôi, tôi đã giết chính mình.”

Máu chị phun ra, dinh dính, tay du côn lắc lư trước mặt, trông rất giống Tiểu Vũ chồng cũ của chị, ánh mắt hắn đầy kinh hãi.

Có người đang dè dặt gõ cửa, là khách của chị, một công nhân lắp đặt luống tuổi hay xấu hổ.

Long Tư Hương mở cửa để anh ta vào.

“Chị Mai Hoa, tôi cứ nghĩ chị gặp chuyện rồi kia đấy, ông chủ bảo chị về quê rồi.”

“Tin sao được lời ông ấy, toàn nói dối thôi.”

“Chị nói xem, tôi có vợ nhưng lúc nào cũng nghĩ đến chị, không cầm lòng được lại chạy đến đây. Chị bảo tôi có tồi không?”

“Người đến đây làm gì có ai tốt.”

“Tôi hiểu rồi.

Hai người buồn rầu giao hợp. Ánh mắt người đàn ông giống hệt tay du côn trong mơ. Thân thể Long Tư Hương thỏa mãn. Chị hỏi: “Anh sẽ không giày vò bản thân nữa chứ?”

“Tôi coi mình như một u hồn đã chết.”

Khách đi rồi, Long Tư Hương vẫn nằm trên giường rất lâu, nghe tiếng suối nước nóng róc rách. Dường như có rất nhiều rất nhiều đàn ông và phụ nữ đang nô giỡn, giọng nam giọng nữ lẫn vào nhau, thỉnh thoảng lại có người kêu ré lên. Quả là một cảnh sôi nổi giả dối.

Tố Hinh dịch

Chấm sao chút:

Đã có 2 người chấm, trung bình 5 sao.

Hãy là ngôi sao đầu tiên của chúng tôi <3

Người góp chữ

Tố Hinh

Thợ cày toàn thời gian.

Theo dõi Zzz Review năm bữa nửa tháng của chúng tôi

1 Comment on Tàn Tuyết, Những chuyện tình thế kỷ mới (trích)

  1. Vài lời cảm nhận về Khao khát của Long Tư Hương- một tác phẩm của Tàn Tuyết.

    Long Tư Hương đã từng hạnh phúc và vụt mất nó. Đứa con chết khiến cô ấy mờ mịt. Một nỗi đau lớn lao khiến cô trở nên thụ động.
    Khi cô ấy ôm lấy Ti sau một thời gian dài đau buồn, Ti chính là biểu chưng cho tuổi trẻ, vẻ đẹp, sức sống, cô như ôm lấy chính những tháng năm thanh xuân chỉ còn trong quá vãng, ôm lấy một quá khứ xinh đẹp.
    Cô tìm kiếm hạnh phúc, đồng thời lại trốn chạy vết thương tinh thần của mình. Trong quá trình rượt đuổi đó căng thẳng đến nỗi nghẹt thở, hoang mang không có lối ra.
    Cô nghĩ Vĩnh đem lại hạnh phúc cho mình, nhưng Vinh chính là ẩn dụ cho sự ham muốn lẩn trốn. Cô sợ đối diện với cơn đau, không dám nhìn thẳng vào chúng, hình ảnh đường hầm trong tác phẩm đã nói rõ điều này.
    Kim Châu chính là biểu chưng cho hình ảnh mờ mịt dẫn đường, là dục vọng muốn bứt phá, là khát khao của người phụ nữ lỡ thời, tàn tạ.

    Cách Long Tư Hương xử lý vết thương tinh thần đã dẫn đến một cục diện chông chênh. Cô đứng ở giữa và bị kẹt lại. Đôi lúc cô đi khỏi căn hầm và có ý nghĩ giết chết Vinh và Vinh cũng sẽ làm thế với mình. Nhưng sau đó, cô lại quay lại nơi ấy và nghĩ Vinh sẽ đến. Cô vừa chạy, vừa chối bỏ, nhưng sự thật tổn thương luôn vây phủ. Trong vòng xoáy rối rắm, một bản thể xót xa cất tiếng thét gào tìm ánh sáng. Nỗi đau của Long Tư Hương là nỗi đau không tìm thấy lối ra, nỗi đau mắc kẹt với chính mình.

Leave a Reply

Your email address will not be published.


*


%d bloggers like this: