Roberto Bolaño, “Điếm giết người”

Theo dõi Zzz Review năm bữa nửa tháng của chúng tôi
Thời gian đọc: 25 phút
tap chi so 4 -3
Roberto Bolano. Hình của: Rodrigo Fernández. Giấy phép: CC BY-SA 4.0

“Tôi thấy anh trên tivi, Max ạ, và tôi nghĩ: Đó là anh chàng của tôi.”

(Anh chàng bướng bỉnh giật giật đầu, cố hít một hơi sâu, nhưng không thể.)

“Tôi thấy anh cùng với nhóm của anh. Anh gọi nó là nhóm phải không? Có thể anh nói là băng, là đội, nhưng không. Tôi nghĩ anh gọi là nhóm: nó là một từ đơn giản và anh là một người đơn giản. Các anh đã cởi áo pull ra và các anh để ngực trần, phô bày tấm thân trai trẻ: những cơ ngực những bắp tay mạnh mẽ, mặc dù tất cả các anh đều thích có ngực không lông, vâm váp, hầu hết thế, nhưng thật ra tôi chẳng chú ý tới những bộ ngực hay thân hình khác lắm, chỉ chú ý tới ngực và thân hình của anh thôi, có gì đó ở anh khiến tôi không thể dứt ra, mặt anh, mắt anh đăm đắm nhìn về phía máy quay (dù chắc anh không nhận ra mình đang bị quay và phát hình vào phòng khách nhà chúng tôi), cái nhìn không đáy trong mắt anh, không giống như cái vẻ của chúng bây giờ, khác vô bờ với kiểu rồi chúng sẽ nhìn, đôi mắt dán chặt vào vinh quang và hạnh phúc, dục vọng được thỏa và chiến thắng, những gì chỉ có thể hiện hữu trong vương quốc của tương lai, những gì mà tốt nhất đừng hy vọng bởi chúng không bao giờ tới.”

(Anh chàng giật đầu từ trái sang phải, vẫn cố sức thở và toát mồ hôi hột.)

“Thật tình, nhìn thấy anh trên ti vi cũng giống như một lời mời gọi. Hãy tưởng tượng trong giây lát rằng tôi là một nàng công chúa, đang chờ. Một công chúa đầy nôn nóng. Một đêm kia tôi thấy anh, và lý do tôi thấy anh là bởi theo nghĩa nào đó tôi đang tìm kiếm, không phải tìm đích thân anh mà tìm trang hoàng tử vốn là anh, tìm những gì chàng hoàng tử này đại diện. Anh và các bạn anh đang nhảy, áo pull buộc quanh cổ hoặc thắt lưng. Buộc hay cuộn lại, một từ mà đám già khó chiều thích soi mói dùng để chỉ cánh buồm khi chúng được cuộn lại và buộc vào trục hay sào, nhưng theo cái kiểu trẻ và khó chiều của mình, tôi dùng để chỉ những cái áo cái quần cuộn lại quấn quanh cổ hay ngực hay quanh eo. Đám già và tôi không đi chung một đường, như giờ anh hẳn đã đoán ra. Nhưng thôi ta đừng lan man ra khỏi cái ta quan tâm. Anh và nhóm của anh đều trẻ, và tất cả các anh đang dâng tụng ca cho đêm: vài người trong các anh, những thủ lĩnh, đang phất cờ. Người dẫn chương trình, thằng cha tội nghiệp, thấy vũ điệu bộ lạc mà các anh đang tham gia thì lấy làm ấn tượng lắm. Thằng cha chỉ cho tay đưa tin còn lại. Kìa họ múa kìa, thằng cha nói, bằng cái giọng lỗ mãng, làm như chúng tôi, những người ngồi ở nhà xem, trước ti vi, chúng tôi chẳng nhận ra. Vâng, xem chừng họ đang vui lắm, tay còn lại nói. Lại một tên lỗ mãng khác. Ít ra thì có vẻ họ thích xem vũ điệu của các anh. Thực ra chỉ là nhảy conga. Ở hàng trước là tám chín người. Hàng thứ hai có mười người. Hàng thứ ba có bảy tám người. Hàng thứ tư có mười lăm. Được hợp nhất lại bởi màu sắc đội và bởi tất cả đều để trần một nửa (áo pull quấn quanh hông hoặc cổ, hoặc quanh đầu như kiểu turban) và điệu múa (nếu tôi có thể gọi vậy) đang dịch chuyển qua khu vực nơi người ta tách riêng nhóm các anh ra. Điệu múa của các anh như một lằn sét trong đêm xuân. Tay đưa tin, cả hai tay, mệt lử nhưng vẫn còn đủ sức khơi lên trong mình ít nhiều nhiệt huyết, nghiêm cẩn đón chào bước mở màn của các anh. Các anh tiến qua các bậc cấp xi măng từ phải sang trái, và khi đến sát hàng rào kẽm gai, các anh quay trở lại cũng theo đường đó. Những chàng dẫn đầu mỗi hàng đều cầm cờ, cờ của nhóm hoặc cờ Tây Ban Nha; những người còn lại, kể cả những người ở cuối hàng, thì vẫy những lá cờ nhỏ hơn nhiều, hoặc vẫy khăn, không thì vẫy áo pull họ cởi ra trước đó. Đang đêm xuân, nhưng trời vẫn lạnh, và rốt cuộc điều này mang lại cho điệu bộ của các anh cái sức mạnh mà các anh muốn nó có, cái sức mạnh nó xứng đáng có, sau tất thảy. Thế rồi hàng tản ra, các anh bắt đầu hát, một số người giơ tay chào theo kiểu La Mã. Anh có biết lối chào đó nó có nghĩa gì không? Anh phải biết, còn nếu anh không biết thì trong khi giơ tay như vậy anh có thể đoán. Dưới bầu trời đêm thành phố của tôi các anh chào về phía ống kính truyền hình, và trong khi ngồi xem ở nhà tôi nhìn thấy anh và quyết định chào anh, để đáp lại cái chào của anh.”

(Anh chàng lắc đầu, mắt anh như đầy lệ, vai anh run rẩy. Có tình yêu trong cái nhìn của anh không? Cơ thể anh có cảm nhận được điều nhất định sẽ xảy ra, trong khi tâm trí anh lẹt đẹt mãi đằng sau? Cả hai hiện tượng này, nước mắt và run rẩy, có thể được sinh ra từ nỗ lực của anh trong khoảnh khắc này, một nỗ lực hoài công vô ích, hoặc từ một niềm hối tiếc chân thành đang vò xé mọi dây thần kinh của anh.)

“Thế là tôi cởi đồ ra. Tôi cởi quần lót ra. Tôi cởi xu-chiêng, tôi đi tắm. Tôi xức nước hoa, tôi mặc quần lót sạch vào, tôi đeo một cái xu-chiêng sạch vào, tôi mặc vào một cái áo lụa đen, tôi mặc cái quần jean đẹp nhất, tôi mang đôi tất trắng vào, tôi mang bốt vào, tôi mặc áo khoác vào, cái áo đẹp nhất tôi có, rồi tôi đi ra vườn, bởi vì để ra phố thì đầu tiên tôi phải băng qua khu vườn tối đó, khu vườn mà anh đã đặc biệt thích. Tất cả mất chưa đầy mười phút; bình thường ra tôi không nhanh như vậy. Ta hãy nói rằng chính điệu nhảy của các anh đang đẩy nhanh những chuyển động của tôi. Trong khi tôi thay đồ thì anh nhảy. Trong một chiều kích nào đó khác. Một chiều kích khác và một thời gian khác, như một hoàng tử và một công chúa, như tiếng gọi vỡ òa của những con thú cặp đôi nhau vào mùa xuân, tôi mặc quần áo giữa khi, trong máy truyền hình, anh nhảy cuồng điên trong khi cặp mắt anh đắm chặt vào cái gì đó, có thể là vĩnh cửu hoặc chìa khóa mở vào vĩnh cửu, chỉ có điều trong khi anh múa thì mắt anh tẻ ngắt, trống rỗng, vô cảm.”

(Anh chàng gật gật liên hồi. Cái từng là hành vi phủ nhận hoặc tuyệt vọng giờ đây chuyển hóa thành hành vi khẳng định, tuồng như anh bất ngờ bị một ý tưởng xâm chiếm, hoặc một ý tưởng mới vừa nảy ra với anh.)

“Cuối cùng, cho dù tôi chẳng có thì giờ soi mình trong gương đặng kiểm tra xem quần áo của mình đã chắc chắn ổn chưa, và quả thật chắc tôi cũng chẳng muốn thấy ảnh chiếu của mình kể cả nếu có thì giờ (bởi cái mà anh và tôi đang làm là bí mật), tôi ra ngoài, chỉ để mở đèn ngoài hàng hiên, trèo lên xe máy chạy qua những con phố nơi những con người xa lạ hơn anh hay tôi đang khởi hành để đi tận hưởng tối thứ Bảy, một thứ Bảy sẽ xứng với trông mong của họ, nói cách khác là một thứ Bảy buồn, một thứ Bảy sẽ chẳng bao giờ trao sự sống cho những gì họ đã mơ và đã lên kế hoạch chi li, một thứ Bảy như bao thứ Bảy, hăng tiết và dễ chịu, nặng trịch và nhẹ nhõm, nghịch dị và buồn. Những tính từ kinh khủng vốn hoàn toàn không phải là phong cách của tôi, chúng khiến tôi ngần ngại, nhưng rồi, như mọi khi, rốt cuộc tôi để nguyên chúng đó, như một cử chỉ giã biệt. Xe của tôi và tôi lăn bánh giữa những ánh sáng đó, những sửa soạn của đám Ki tô hữu đó, những mong đợi vô căn cứ đó, và xe cùng tôi nhô ra trước sân vận động, trên Đại lộ Lớn, vốn vẫn đang vắng vẻ, và xe cùng tôi dừng bên dưới những vòm cong của cây cầu dẫn tới cổng vào, và đây là phần thực sự kỳ lạ: khi xe với tôi dừng, tôi cảm thấy trong hai chân mình rằng thế giới vẫn đang chuyển động, chắc anh biết rằng đúng như thế, trái đất đang chuyển động dưới chân tôi, dưới bánh xe tôi, và trong một thoáng, trong một phần nhỏ của giây, chuyện tôi có tìm ra được anh hay không chẳng còn quan trọng nữa, anh có thể ra về cùng các bạn anh, anh có thể đi uống một chầu hoặc đón xe buýt, từ thành phố nào tới thì về lại đó. Nhưng cái cảm giác bơ vơ ê chề, như thể mình đang bị một thiên thần làm tình mà không vào trong mình, hoặc thật ra, không, là vào trong tận cốt tủy mình, cảm giác đó ngắn ngủi lắm, và ngay khi tôi, trong ngỡ ngàng, bắt đầu ngờ vực hoặc phân tích nó thì cổng mở và thiên hạ bắt đầu từ trong sân vận động tràn ra: một bầy kền kền, một bầy quạ.”

(Anh chàng ngẩng đầu dậy. Ngước đầu lên. Mắt anh cố mỉm cười. Các cơ mặt anh bị hãm trong một cơn co giật hoặc một loạt cơn co giật vốn có thể hàm nhiều nghĩa: Chúng ta sinh ra là để cho nhau, Hãy nghĩ tới tương lai, Đời đẹp lắm, Đừng làm gì ngu dại, Tôi vô tội, Luật Tây Ban Nha.)

“Tìm cho ra anh là một sự khó. Liệu ở cách vài mét thì anh có giống hệt như trên ti vi không? Chiều cao của anh là một sự khó: tôi không biết anh vóc cao hay trung bình (anh không thấp, điều đó tôi biết). Quần áo của anh là một sự khó: bây giờ trời đang bắt đầu trở lạnh, và thân trên của anh, thân trên của các bạn anh một lần nữa được bọc trong áo pull hoặc thậm chí jacket; vài người ra khỏi sân vận động với khăn được cuộn lại trên cổ (như những cánh buồm), vài người thậm chí còn dùng khăn che miệng che má. Bước chân của tôi trên xi măng được soi sáng nhờ ánh trăng thẳng đứng. Tôi nhẫn nại tìm anh, song đồng thời tôi lo âu giống như nàng công chúa ngắm cái khung trống nơi nụ cười của chàng hoàng tử đáng lẽ phải đang tỏa sáng. Các bạn anh là một sự khó nhân bội lên: họ là một cám dỗ. Tôi thấy họ và họ thấy tôi, họ muốn tôi, tôi biết họ sẽ tụt quần jean của tôi ra mà không cần nghĩ tới hai lần; vài người chắc chắn là đáng được tôi chú ý chẳng kém gì anh, nhưng rốt cuộc tôi cưỡng lại, tôi vẫn thủy chung. Cuối cùng anh xuất hiện, vây quanh anh là các vũ công conga, họ hát những lời của một bài tụng ca mô tả trước cuộc gặp giữa chúng ta, trên mặt anh là một vẻ nghiêm trầm, nặng đầy một sự quan trọng mà không ai ngoài anh có thể đo được và cảm được chính xác: anh cao ráo, cao hơn tôi nhiều, hai cánh tay anh dài, đúng như tôi tưởng tượng khi thấy anh trên ti vi, và khi tôi mỉm cười với anh, khi tôi nói, Chào Max, anh không biết nói gì, ban đầu anh không biết nói gì, anh chỉ cả cười, không vang rền như các bạn anh, nhưng anh cả cười, hoàng tử cỗ máy thời gian của tôi, anh cả cười và dừng bước.

(Anh chàng nhìn cô, nheo mắt, cố ghìm cho hơi thở mình nhẹ lại, và khi hơi thở anh trở nên đều hơn, anh có vẻ như đang nghĩ: hít vào, thở ra, nghĩ, hít vào, thở ra, nghĩ…)

“Rồi thì, thay vì nói, Tôi không phải Max, anh cố đuổi kịp nhóm của mình, và trong thoáng chốc tôi hoảng hốt, một cơn hoảng hốt mà giờ nhớ lại tôi thấy gần với cái cười hơn nỗi sợ. Tôi đi theo anh mà vẫn không rõ tiếp theo mình sẽ làm gì đây. Nhưng anh cùng với ba người khác dừng chân, quay lại, ướm ngắm tôi bằng những con mắt lạnh, tôi liền nói, Max à, chúng ta cần nói chuyện, chừng đó anh nói, Tôi không phải Max, tên tôi không phải thế, cái gì đây, cô đùa à, có phải cô lầm tôi với ai không vậy, thì tôi liền nói, Xin lỗi, thực tình anh giống Max quá, rồi tôi nói, Tôi muốn nói chuyện với anh, Về cái gì? Ờ, thì về Max, thế là anh mỉm cười, và rốt cuộc anh quyết định nán lại, để bạn bè đi trước; họ hét to tên một quán bar nơi cả nhóm các anh tụ hội lại để lên đường về nhà, Chả vấn đề gì, anh nói, hẹn các cậu ở đó, thế là các bạn anh thu nhỏ dần giống như sân vận động sau lưng chúng ta giữa khi tôi phóng xe hết tốc lực, đầy tự tin, và Đại lộ Lớn hầu như vắng lặng vào giờ này ban đêm, chỉ có những người đang rời sân vận động. và anh ngồi sau lưng tôi, hai tay anh ôm eo tôi, tôi cảm thấy cơ thể anh áp vào lưng tôi như con hàu bám vào tảng đá, và quả thật bầu không khí trên đại lộ lạnh và đặc như những con sóng hết xô đẩy lại lôi lại kéo con hàu; anh bám lấy tôi một cách tự nhiên như thế đó. Max, giống như một người cảm thấy biển không chỉ là một môi trường tự nhiên khó sống mà còn là một đường hầm thời gian; anh cuộn mình quanh eo tôi cùng một cách như áo pull của anh cuộn lại quanh cổ anh, nhưng giờ đây điệu conga được múa bởi làn khí tuôn ồng ộc như nước lũ vào cái ống vằn vện là Đại lộ Lớn, và anh cười ha hả hoặc hét lên gì đó, có lẽ anh trông thấy vài bạn bè mình trong số những người lướt qua dưới những tán cây, có thể chẳng qua anh đang la lối sỉ nhục người xa lạ, ôi Max ơi, anh không hét lên Tạm biệt hay Chào nhé hay Đi đây, anh hét vang những khẩu hiệu xưa hơn máu, nhưng chắc chắn không xưa hơn tảng đá anh đang bám lấy, hân hoan cảm nhận những làn sóng, những hải lưu ngầm của đêm, tin chắc mình sẽ không bị cuốn đi.”

(Anh chàng lẩm bẩm gì đó chẳng nghe ra. Trông như nước bọt đang từ cằm anh nhểu xuống, dù có lẽ đó chỉ là mồ hôi. Dù thế nào đi nữa, hơi thở của anh đã dịu lại.)

“Và thế là chúng ta về đến nhà tôi ở ngoại ô thành phố, bình an vô sự. Anh cởi mũ bảo hiểm của mình, anh sờ bi của mình, anh quàng tay qua vai tôi. Cử chỉ đó để lộ một mức độ rụt rè và dịu dàng đáng ngạc nhiên. Nhưng mắt anh vẫn không đủ dịu dàng không đủ rụt rè. Anh thích nhà của tôi. Anh thích những bức tranh của tôi. Anh hỏi tôi về những nhân vật trong tranh. Hoàng tử và Công chúa, tôi đáp. Họ nhìn cứ như hai vị Quân chủ Công giáo ấy, anh nói. Phải, đôi lúc tôi cũng nảy ra ý nghĩ đó, hai vị Quân chủ Công giáo bị giam trong vương quốc của mình, hai vị Quân chủ Công giáo rình mò nhau trong một cơn kinh loạn không ngừng; một uy nghiêm không ngừng, nhưng với tôi, với con người mà tôi là ít nhất mười lăm tiếng một ngày, họ là hoàng tử và công chúa, một cặp cô dâu chú rể cùng nhau đi qua năm tháng, và trúng thương, bị tên đâm, mất ngựa trong khi bị săn đuổi, hoặc thậm chí chưa bao giờ có ngựa và phải chạy bộ mà đào thoát; chẳng được gì dẫn dắt ngoài đôi mắt họ, và ngoài một ý chí ngu độn, mà một số người gọi là tử tế còn người khác thì kêu là bản chất thiện, làm như người ta có thể định tính cho bản chất, tốt hay xấu, hoang hay thuần, bản chất là bản chất, Max ạ, đó là một sự thật mà anh phải đối mặt, và nó sẽ luôn luôn có đó, như một bí ẩn khôn giải, mà không phải tôi đang nói đến chuyện rừng bắt lửa đâu, tôi đang nói tới các nơ ron thần kinh và bán cầu não phải bán cầu não trái bắt lửa bùng cháy từ thế kỷ sang thế kỷ. Nhưng, anh đúng thật đồ quỷ sứ, anh nghĩ nhà tôi ở thật dễ thương, thậm chí anh còn hỏi tôi sống một mình phải không rồi anh ngạc nhiên khi tôi cười khanh khách. Nếu tôi không sống một mình thì anh có nghĩ rằng tôi sẽ mời anh tới đây không? Anh có nghĩ rằng tôi sẽ chạy mô tô băng qua cả thành phố, anh ngồi sau áp chặt vào tôi, như con hàu bám vào tảng đá, trong khi đầu tôi (hoặc hình chạm nơi đầu mũi của tôi – tôi như một con tàu) băng băng lao qua thời gian, nhằm mục đích duy nhất là mang anh bình an vô sự về chốn ẩn náu này, cái tảng đá thật, cái tảng đá dựng lên thật diệu kỳ từ trong nền đá và làm nứt cả bề mặt, anh có nghĩ rằng tôi sẽ làm từng ấy chuyện không nếu tôi không ở một mình? Và ở cấp độ thực tiễn, liệu anh có cho rằng tôi sẽ cầm thêm một mũ bảo hiểm nữa, một cái mũ để bảo vệ khuôn mặt anh khỏi những cái nhìn soi mói, nếu như ý định của tôi không phải là mang anh về đây, vào trong cõi cô đơn tinh khiết của tôi?”

(Anh chàng ngẩng lên gật đầu, mắt anh nhìn khắp các tường phòng, cho đến tận kẽ nứt mảnh nhất. Mồ hôi anh lại tuôn ra như một dòng sông thất thường – hay là có một chỗ xoắn trong thời gian? – và giọt giọt mồ hôi tụ lại nơi cặp mày anh, trĩu trên mắt anh một cách đầy hung gở.)

“Anh chả biết gì về hội họa, Max ạ, nhưng tôi có cảm giác anh biết nhiều về nỗi cô đơn. Anh thích hai vị Quân chủ Công giáo của tôi, anh thích bia, anh thích đất nước anh, anh thích sự tôn trọng, anh thích đội bóng của anh, anh thích các bạn bè hay chiến hữu hay cánh hẩu của anh, đội hay nhóm hay băng của anh, cái đám đã thấy anh nán lại đằng sau nói chuyện với một ả ngon lành nào đó mà anh không quen biết, anh không thích sự lộn xộn, anh không thích người da đen, anh không thích dân đồng tính nam, anh không thích bị người ta khinh rẻ, anh không thích bị gạt ra rìa. Có hàng bao nhiêu thứ anh không thích, về điểm ấy anh giống tôi lắm. Chúng ta đang tiến đến gần nhau, anh và tôi, từ hai đầu đường hầm, và cho dẫu chúng ta chẳng thấy gì ngoài cái hình khối mơ hồ của nhau, chúng ta vẫn kiên gan đi về phía điểm gặp nhau. Nơi chính giữa đường hầm cánh tay của hai ta cuối cùng cũng có thể quấn nhau, và tuy bóng tối ở đó sẽ toàn bích, khiến chúng ta không thể thấy mặt nhau, tôi biết chúng ta sẽ tiến lên phía trước không sợ hãi mà chạm vào mặt nhau (cái đầu tiên anh sẽ chạm vào là mông tôi, nhưng kể cả điều đó cũng là một phần khát khao của anh muốn thấy mặt tôi), chúng ta sẽ sờ mắt nhau và có lẽ sẽ thốt ra một hai lời nhận biết. Thế rồi sẽ rõ ra (sẽ thành ra sáng rõ đối với tôi) cái điều rằng anh chả biết gì về hội họa nhưng anh có biết về nỗi cô đơn, mà hai thứ đó hầu như là một. Ngày nào đó chúng ta sẽ gặp nhau chính giữa đường hầm đó, Max ạ, và tôi sẽ sờ mặt anh, mũi anh, miệng anh – những thứ mà nhìn chung biểu thị sự ngu dốt của anh rõ ràng hơn mặt mũi và miệng của bất kỳ ai khác – đôi mắt trống trơ của anh, những nếp nhăn nhỏ xíu hiện ra trên má anh khi anh mỉm cười, sự rắn rỏi giả dối của mặt anh khi anh nghiêm nghị, khi anh hát tụng ca, những bản tụng ca mà anh không hiểu, cái cằm của anh mà đôi khi giống như đá tảng nhưng thường thì giống rau hơn, tôi đoán vậy, cái cằm của anh, Max, cái cằm điển hình, quá ư là đặc thù đến độ giờ đây tôi ngờ rằng chính cái cằm của anh đã đưa anh tới đây, đó là tận số của anh. Thế rồi anh và tôi sẽ có thể lại chuyện trò, hoặc chúng ta sẽ chuyện trò lần đầu tiên, nhưng trước đó chúng ta sẽ phải lăn vào nhau, cởi quần cởi áo ra cuộn quanh cổ mình hoặc quanh cổ những người chết – những người sống trong cuộn giấy im lìm.”

(Anh chàng đang khóc, trông cứ như anh đang cố nói, nhưng kỳ thực anh chỉ đang thút thít khóc: những cử động của hai má anh và cặp môi bị lấp kín của anh là những cơn co giật sinh ra bởi anh đang khóc.)

“Như đám găngxtơ hay nói, đây không phải việc riêng tư, Max ạ. Dĩ nhiên, câu đó chứa cả yếu tố sự thật và yếu tố giả dối. Chuyện gì cũng luôn luôn có tính riêng tư. Chúng ta đã đi qua hết một đường hầm thời gian mà vẫn không bị trầy vi tróc vảy chính vì đó là một việc riêng tư. Tôi chọn anh vì đó là một việc riêng tư. Đương nhiên trước đây tôi chưa từng gặp anh. Anh chưa đích thân làm gì gây hại cho tôi. Tôi nói vậy để tâm anh có thể an được. Anh chưa bao giờ hiếp tôi. Anh chưa bao giờ hiếp một người mà tôi biết. Thậm chí cũng có thể anh hoàn toàn chưa hiếp ai bao giờ cả. Chuyện này không phải cái gì riêng tư. Có thể tôi bị bệnh. Có thể toàn bộ chuyện này là một cơn ác mộng mà cả anh lẫn tôi chẳng ai đang nằm mộng thấy, mặc dù nó đang khiến anh đau, mặc dù cái đau là có thật và riêng tư. Kết cuộc: diệt vong, cái hành vi sẽ đưa toàn bộ chuyện này tới chỗ chấm dứt vô phương cứu chữa. Và dù một cách riêng tư hay chẳng riêng tư, anh và tôi sẽ lại vào nhà tôi, nhìn các bức tranh của tôi (bức Hoàng tử và Công chúa), uống bia và cởi áo quần, và tôi sẽ lại cảm thấy hai tay anh vụng về ve vuốt lưng tôi, mông tôi, háng tôi, có lẽ tìm âm vật của tôi, nhưng không biết đích xác nó nằm ở đâu, tôi sẽ lại cởi áo quần anh, túm lấy dương vật anh trong cả hai tay mà nói: Anh bự quá, khi mà trên thực tế anh chẳng bự như vậy, Max à, đó là một điều mà đến lúc này anh hẳn phải biết, và tôi sẽ lại cho nó vào trong miệng tôi, tôi sẽ bú anh, và tôi cá là xưa nay anh chưa từng được bú cho như vậy bao giờ, thế rồi tôi sẽ cởi hết quần áo anh ra và để anh cởi quần áo tôi, một tay anh bận rộn với mấy cúc áo của tôi, tay kia cầm ly whisky, và tôi sẽ nhìn vào trong mắt anh, hai con mắt tôi đã thấy trên truyền hình (và sẽ còn thấy lại trong những giấc mơ), hai con mắt đã khiến tôi chọn anh, và một lần nữa tôi sẽ nói với anh, tôi sẽ nói với cái trí nhớ điện toán khiến người ta muốn bệnh của anh rằng chả có gì riêng tư hết, và kể cả khi đó tôi vẫn sẽ hoài nghi, tôi vẫn sẽ thấy lạnh như bây giờ thấy lạnh, tôi sẽ cố nhớ lại từng từ anh nói, kể cả từ bâng quơ nhất, nhưng chẳng từ nào trong số chúng sẽ là niềm an ủi.”

(Anh chàng lại giật giật đầu, gật. Anh đang cố nói gì vậy? Không thể biết. Cơ thể anh, hay đúng hơn là cặp chân anh, đang hứng chịu một hiện tượng kỳ khôi: đôi khi cặp chân anh đầm đìa mồ hôi chẳng khác gì mồ hôi trên trán anh, nhất là ở má trong, đôi khi da lại tuồng như lạnh, từ háng xuống đầu gối, và có cái vẻ gờn gợn, nếu không phải sờ vào thấy thế thì ít nhất nhìn như thế.)

“Lời anh nói đều tử tế, tôi phải thừa nhận. Tuy nhiên, tôi sợ rằng anh không nghĩ tới nơi tới chốn về những gì anh nói. Và càng ít nghĩ hơn về những gì tôi nói. Anh cần luôn luôn cẩn trọng lắng nghe những gì phụ nữ nói trong khi đang chơi họ, Max ạ. Nếu họ chẳng nói gì, tốt, chẳng có gì phải nghe, và chắc anh sẽ chẳng có gì để nghĩ, nhưng nếu họ có nói, kể cả dù chỉ lẩm ba lẩm bẩm, hãy lắng nghe lời họ và nghĩ về những lời đó, nghĩ về ý nghĩa của chúng, nghĩ đến những gì chúng biểu đạt và bỏ qua không biểu đạt, cố hiểu những gì là nghĩa thực của chúng. Phụ nữ là những ả điếm giết người, Max ạ, họ là những con khỉ cứng đờ vì lạnh ngồi trên một cái cây bệnh nhìn chân trời, họ là những nàng công chúa khóc tìm anh trong bóng tối, săm soi những lời họ sẽ không bao giờ có thể nói ra. Với các bạn của anh, Max ạ, trong cái sân vận động mà giờ đang thu nhỏ dần trong ký ức của anh như một biểu tượng của cơn ác mộng, tôi chỉ là một ả điếm kỳ quặc, một màn kỳ thú sau vở kỳ thú, dành riêng cho một dúm khán giả cởi áo pull cuộn lại quanh cổ hoặc quanh eo mà múa điệu conga. Nhưng với anh tôi là một công chúa trên Đại lộ Lớn, bị gió và nỗi sợ dập vùi tơi tả (vậy là trong tâm trí anh con đại lộ đã thành ra một đường hầm thời gian), chiến phẩm dành riêng cho anh sau một đêm của phép màu tập thể. Với cảnh sát tôi sẽ là một trang giấy trắng. Không ai có bao giờ hiểu những lời yêu thương của tôi. Và anh, Max, anh có nhớ được cái gì tôi nói giữa khi anh đang chịch tôi không?”

(Anh chàng ngọ nguậy đầu, rõ là hàm ý có, và cặp mắt ướt của anh, đôi vai căng thẳng của anh, bụng anh, cặp chân cứ giật, giật bất cứ khi nào cô nhìn đi chỗ khác, ráng sức bục thoát ra để được tự do, tĩnh mạch cổ đập rộn của anh, thảy đều nói có.)

“Anh có nhớ rằng tôi đã nói ngọn gió không? Anh có nhớ rằng tôi đã nói phố ngầm không? Anh có nhớ rằng tôi đã nói anh là bức ảnh không? Không, thật ra anh chẳng nhớ đâu, phải không? Anh say quá và bận bịu với vú với mông tôi quá. Và anh chẳng biết quái gì, chứ nếu không thì ngay từ cơ hội đầu tiên là anh đã phắn khỏi đây như tên bắn rồi. Giờ anh muốn ra khỏi đây lắm phải không, Max? Hình ảnh của anh, cái tôi song song của anh, đang chạy băng qua vườn, nhảy qua hàng rào, biến mất nơi đầu phố, xoạc cẳng dài như một tay chạy bộ cự ly trung bình, vẫn đang nửa kín nửa truồng, vừa chạy vừa âm ư một trong mấy bài tụng ca của các anh để lấy thêm can đảm, rồi thì, sau khi chạy hai chục phút, thở không ra hơi, anh tới được quán bar nơi đám còn lại trong nhóm hay câu lạc bộ hay đội hay băng hay đảng hay gọi là gì cũng được của anh đang đợi anh, anh vừa nốc bia vừa nói, Tụi bây ơi tụi bây sẽ không thể nào tin chuyện gì vừa xảy ra với tao đâu, tao suýt nữa thì bị giết, một con điếm đéo mẹ nào đó ở vùng ngoại ô, từ tuốt phía đầu kia thành phố và đầu kia của thời gian, một con điếm của chốn ngoài rìa khốn nạn nó thấy tao trên ti vi (tụi mình được chiếu trên ti vi!) và liền chở mô tô đưa tao về nhà nó nó bú cặc tao rồi dạng chân ra cho tao và nói những lời thoạt nghe thì bí hiểm nhưng sau đó thì tao hiểu, không, tao cảm được, con đĩ này nó nói những lời mà tao cảm được trong gan tao và trong bi của tao, ban đầu chúng có vẻ ngây thơ vô tội hoặc kiểu như nó đang chết tao đứ đừ quá hoặc nó rên vì tao phịch nó dữ quá, nhưng chuyện là, tụi mày ạ, sau một hồi lời nó nói không còn ngây thơ vô tội nữa, ý tao là nó cứ lẩm bà lẩm bẩm không thôi trong khi tao cưỡi nó, chuyện đó bình thường thôi phải không, nhưng cái này nó không bình thường, chả có gì bình thường ở nó hết, một con điếm thì thà thì thào trong khi người ta chịch nó, OK, nhưng rồi tao nghe thấy những gì nó nói, đéo mẹ, tao nghe những lời giống như một con thuyền cày qua biển testosterone, và tao nói tụi mày nghe, cái giọng siêu nhiên đó làm cho biển tinh dịch đó nó rùng mình teo tóp lại, biển biến mất, để lại nền đáy biển và bờ biển phơi ra đó khô rang, toàn đá và toàn núi, vách đá cao, rặng núi dài, những vực sâu tăm tối ẩm đầy nỗi sợ, thuyền giong buồm qua vùng trống trơn trơ trụi đó, và tao thấy nó bằng chính hai con mắt của tao, chính ba con mắt của tao, và tao nói, ổn thôi mà, ổn thôi mà, cưng ơi, vừa nói vừa ị trong quần, chết điếng, thế rồi tao đứng dậy, ráng làm ra vẻ bình thường, run như cầy sấy nhưng cố giấu, và tao nói anh vô buồng tắm để thông nòng đại bác hoặc xả bầu tâm sự, cô ả liền nhìn tao tuồng như tao vừa trích dẫn Shakespeare hay Ovid cái đéo gì đó, tụi bây ạ, tao liền đi thụt lùi mắt không rời khỏi ả, trong khi mắt vẫn cứ thấy con thuyền thẳng buồm tiến tới chẳng mảy may nao núng xuyên qua biển hư vô tích điện, làm như hành tinh Trái đất đang được sinh ra lần nữa và tao là chứng nhân duy nhất cho sự sinh thành này, nhưng tao sẽ là chứng nhân cho ai mới được, chắc cho các vì sao, và khi tao ra tới hành lang, thoát khỏi cái nhìn của ả và dục vọng của ả rồi, thì thay vì mở cửa buồng tắm, tao lẻn ra cửa trước băng qua vườn, vừa đi vừa thầm khấn, rồi nhảy phóc qua tường và bắt đầu chạy dọc con phố giống như người chạy cuối cùng trong cuộc marathon, mang theo tin tức không phải về chiến thắng mà về chiến bại, người chạy mà sẽ chẳng ai lắng nghe hay khen ngợi hay chào đón bằng một bát nước, nhưng hắn vẫn còn sống mà về được đến nơi, tụi mày ạ, và học được bài học này: Chớ vào trong lâu đài đó. Chớ theo đường đó. Đừng liều mạng dấn vào lãnh địa đó. Kể cả dù mày được chọn riêng ra. Kể cả dù mọi thứ chống lại mày.”

(Anh chàng gật đầu. Rõ là anh muốn tỏ ra anh đồng ý. Nỗ lực này khiến mặt anh đỏ lên thấy rõ; các mạch máu anh phồng lên, mắt anh lồi ra.)

“Nhưng anh chẳng lắng nghe lời tôi nói, anh không thể phân biệt lời tôi nói với tiếng tôi rên, những lời cuối đó, mà lẽ ra đã có thể cứu anh. Tôi chọn anh là phải lắm. Truyền hình không nói dối, đó là phẩm hạnh duy nhất của nó (của nó và của những bộ phim xưa mà người ta hay chiếu lúc sáng tinh mơ), và cảnh khuôn mặt anh, trên nền hàng rào kẽm gai, sau điệu conga mà ai nấy đều tán thưởng, nó cho thấy trước (và đẩy nhanh hơn) cái kết cục không thể tránh. Tôi cưỡi mô tô mang anh về nhà, tôi cởi quần áo anh, tôi làm anh mê man chẳng còn biết gì, tôi trói tay chân anh vào một cái ghế cũ, tôi dán băng dính lên miệng anh, không phải vì tôi sợ tiếng hét của anh sẽ khiến ai đó cảnh giác, mà vì tôi không muốn nghe anh van xin, tôi không muốn nghe những lời xin lỗi lắp ba lắp bắp thảm hại của anh, không muốn nghe anh yếu ớt cam đoan rằng anh không phải vậy, rằng tất cả chỉ là một trò chơi, rằng tôi đã hiểu sai hết cả. Có thể tôi đã hiểu sai hết cả. Có thể tất cả chỉ là một trò chơi. Có thể anh không phải vậy. Nhưng vấn đề là chẳng ai như vậy hết, Max ạ. Tôi cũng không như vậy. Tôi sẽ không nói với anh về nỗi đau của tôi, chẳng phải vì anh đã gây ra nó; ngược lại, anh đã làm tôi cực sướng. Anh là chàng hoàng tử thất lạc đã cho tôi cực sướng; anh có thể tự hào về mình. Và tôi đã cho anh cơ hội thoát, nhưng anh cũng là hoàng tử điếc. Giờ thì quá muộn rồi; trời đang sáng dần; hai chân anh chắc đã tê bại co cơ hết cả; hai cổ tay anh chắc đã sưng vù; đáng lẽ anh không nên vùng vẫy nhiều như vậy, khi chúng ta bắt đầu là tôi đã cảnh báo anh rồi, Max ạ, chuyện này ắt phải xảy ra. Anh phải tát nước theo mưa thôi. Giờ không phải lúc để khóc lóc, hay để nhớ những bước nhảy conga, những lời đe dọa, những trận đòn; đây là lúc để nhìn vào bên trong anh mà hiểu rằng đôi khi, một cách bất ngờ, người ta cứ vậy bỏ đi. Anh trần truồng trong căn buồng rùng rợn của tôi, Max ạ, và mắt anh đang dõi theo con dao của tôi vung lên, như thể nó là con lắc của một chiếc đồng hồ cúc cu. Nhắm mắt lại, Max, chẳng cần nhìn tiếp nữa đâu; nghĩ tới cái gì đó dễ thương đi, nghĩ càng dữ càng tốt…”

(Mắt anh chàng, thay vì nhắm lại, mở to trân trối, và tất cả các cơ của anh xoắn vặn trong nỗ lực sau cùng đầy tuyệt vọng: cú sốc lớn đến nỗi chiếc ghế anh bị trói đổ kềnh ra. Anh va đầu đập hông xuống đất, anh mất kiểm soát đối với cơ thắt hậu môn và thận; anh co giật; bụi đất từ mặt đá lát sàn dính vào da ướt của anh.)

“Tôi sẽ không đỡ anh dậy đâu, Max, anh cứ nằm vậy cũng tốt. Cứ mở mắt hoặc nhắm mắt lại, chẳng quan trọng gì; hãy nghĩ đến cái gì đó dễ thương hoặc không nghĩ gì cả. Trời đang sáng dần ra nhưng sự đã thế này thì cũng bằng như đang tối dần đi. Anh là hoàng tử và anh đang đến nơi hết sức đúng lúc. Anh được nồng nhiệt đón chào dù anh đến đâu chăng nữa và dù anh từ đâu đến đi chăng nữa, dù anh đến bằng mô tô hay đi bộ, dù anh bị lừa mà đến hay anh đến mà biết rõ mình sẽ gặp giờ tận số của mình tại đây. Khuôn mặt anh, mà mãi mới đây chỉ có thể biểu thị sự ngu độn hay phẫn nộ hay thù hận, giờ đã được tái xác lập lại và có thể biểu thị những gì chỉ có thể đoán ra trong một đường hầm nơi thời gian vật lý và thời gian ngôn từ tuôn chảy vào nhau và hòa thành một. Anh tiến bước đầy quả quyết dọc hành lang cung điện của tôi, chỉ dừng ít giây cần thiết để nhìn những bức tranh vẽ các vị Quân chủ Công giáo, uống một ly nước trong như pha lê, chạm nhẹ đầu ngón tay vào bề mặt thủy ngân của các tấm gương. Lâu đài chỉ có vẻ yên tĩnh thôi, Max ạ. Đôi khi anh nghĩ anh đang chỉ một mình, nhưng trong thâm tâm anh biết anh không chỉ một mình. Tay anh giơ lên để chào, thân trên để trần của anh, chiếc áo pull cuộn quanh eo anh, các tụng ca chiến đấu của anh về sự thuần khiết và tương lai, anh để lại hết ở đằng sau. Lâu đài này là ngọn núi của anh, và anh sẽ phải dùng hết sức bình sinh leo lên khám phá nó, bởi sau đó sẽ chẳng còn gì nữa; ngọn núi và việc leo lên núi sẽ đòi cái giá cao nhất anh có thể trả. Giờ hãy nghĩ tới những gì anh đang bỏ lại, những gì anh có thể và phải bỏ lại, và hãy nghĩ tới cơ hội, cái kẻ tội phạm khủng khiếp nhất từng bước đi trên mặt đất. Hãy giải phóng mình khỏi nỗi sợ và niềm nuối tiếc, Max, bởi anh đã ở trong lâu đài rồi, và ở đây chỉ có một chuyển động duy nhất, là cái chuyển động sẽ đưa anh vào vòng tay tôi không thể nào thoát khỏi. Giờ anh đã ở trong lâu đài và anh nghe tiếng cửa đóng sau lưng anh. Sâu trong giấc mơ anh tiến bước qua các hành lang và phòng ốc bằng đá mộc. Anh mang vũ khí gì hở Max? Chỉ có nỗi cô đơn của anh. Anh biết rằng ở đâu đó tôi đang đợi anh. Anh biết rằng tôi cũng trần truồng. Đôi khi anh cảm thấy nước mắt của tôi, anh thấy nước mắt tôi tuôn trên đá tối và anh nghĩ anh đã tìm thấy tôi, nhưng phòng vắng lặng, điều đó vừa khiến anh ngã lòng lại vừa làm anh phấn chấn. Cứ leo đi, Max. Phòng kế bên bẩn thỉu và chẳng có vẻ là thuộc một lâu đài. Có một ti vi cũ đã hư và một cái giường gấp trên đó có hai tấm trải. Ai đó đang khóc ở đâu đó. Anh thấy những bức vẽ của trẻ con, quần áo cũ đầy ẩm mốc, máu khô và bụi. Anh mở một cửa khác. Anh gọi ai đó. Anh bảo họ đừng khóc. Dấu chân anh lộ ra trong lớp bụi trên sàn hành lang. Nước mắt đôi khi dường như từ trên trần rỏ xuống. Chẳng sao. Cứ kiểu như thế này thì cũng bằng như nước mắt đang phụt ra từ đầu dương vật của anh. Đôi khi các phòng cứ hệt như nhau, cũng cái căn phòng ấy bị thời gian tàn phá. Nếu nhìn lên trần anh sẽ tưởng tượng mình thấy một ngôi sao hoặc một sao chổi hoặc một cái đồng hồ cúc cu dong buồm bơi qua không gian ngăn giữa môi hoàng tử và môi công chúa. Đôi khi mọi thứ quay ngược lại thành giống như trước đã từng. Lâu đài tối, mênh mông, lạnh, và anh chỉ một mình. Nhưng anh biết có một người khác nấp ở đâu đó, anh cảm thấy nước mắt, anh cảm thấy sự trần truồng. Bình an và ấm áp đang đợi anh trong đôi tay người đó, thế nên anh bước tiếp, được niềm hy vọng kéo đi theo, bước qua những cái hộp đầy những ký ức mà sẽ không ai còn nhìn lại nữa, những va li đầy quần áo cũ mà ai đó đã quên hoặc không muốn quẳng đi, và chốc chốc anh gọi nàng, công chúa của anh – nàng ở đâu? – cơ thể anh cứng đờ vì lạnh, răng anh lập cập gõ nhau, ngay chính giữa đường hầm, mỉm cười trong bóng tối, có lẽ lần đầu tiên không còn biết sợ, và chẳng hề có ý định khơi lên nỗi sợ, đầy hứng khởi, hân hoan, đầy sức sống, sờ soạng tìm đường qua những cánh cửa tối lần lượt mở, theo những hành lang đưa anh đến gần với nước mắt hơn, trong bóng tối, được dẫn dắt duy chỉ bằng nhu cầu của cơ thể anh cần một cơ thể khác, ngã xuống rồi lại dậy, và cuối cùng anh đến căn buồng ngay chính giữa, và cuối cùng anh trông thấy tôi và kêu lên. Tôi vẫn im lặng và không thể biết tiếng kêu của anh là thế nào. Tôi chỉ biết mỗi một điều rằng rốt cuộc chúng ta đã đến bên nhau, rằng anh là hoàng tử mê cuồng còn tôi là công chúa không biết thế nào là thương hại.”

Trần Tiễn Cao Đăng dịch

Nguyên tác tiếng Tây Ban Nha “Putas asesinadas”. Dịch từ bản tiếng Anh “Murdering Whores” của Chris Andrews trong tập The Return (New Directions 2012).

(Bài viết thuộc Zzz Review số 4, 20-1-2019)

Chấm sao chút:

Đã có 1 người chấm, trung bình 5 sao.

Hãy là ngôi sao đầu tiên của chúng tôi <3

Người góp chữ

Trần Tiễn Cao Đăng
Theo dõi Zzz Review năm bữa nửa tháng của chúng tôi

Be the first to comment

Bạn nghĩ sao?

%d bloggers like this: