Nàng đã rơi xuống đấy
Cái hố do nàng đào
Tôi đứng trên miệng hố
Yên lặng nhìn nàng gào
Nàng hẳn rất muốn thoát
Khỏi cái hố quái thai
Cũng như trước đây muốn
Đào càng sâu càng oai
Nhiệt tình và say đắm
Hối hả và nồng nàn
Nàng đã đào cái hố
Như người ta tìm vàng
Nàng đã mang xuống hố
Bao sức lực hoang đàng
Nàng còn mang xuống đấy
Cả yêu thương dịu dàng
Đã đào hất lên đời
Những vui buồn tơi tả
Nàng lại vét cả lên
Đắng cay và nghiệt ngã
Và bây giờ mệt bã
Hố thành sâu mất rồi
Muốn trèo lên với đời
Càng leo lại càng trượt
Không ai giúp nàng được
Tôi cũng chỉ đứng cầu
Cái hố hun hút sâu
Còn nàng thì bé mọn
Cầu mong nàng thoát trọn
Khỏi miệng hố đắng cay
Cầu mong nàng lên được
Dẫu mệt bã trắng tay
Nếu mà không được thế
Đành nhìn nàng muộn phiền
Cái hố nàng đào đấy
Chôn nàng giấc bình yên
Cát bụi sẽ lấp lên…
Đời sau ai qua lại
Trông dấu xưa đã mờ
Chỉ có bờ hoa dại
Hương phảng phất như thơ
3-11-2010
Bài thơ được in trong tập thơ Cái hố, NXB Văn học, 2018
Người góp chữ
Trương Thị Hoàng Yến
Sinh năm 1969 tại Thái Nguyên, tốt nghiệp chuyên ngành Hóa Phân tích tại Đại học Tổng hợp Hà Nội và làm việc nhiều năm trong phòng thí nghiệm. Hiện chị đang sinh sống tại Canada.
Leave a Reply