Margaret Atwood, “Huyễn tưởng cưỡng dâm”

Theo dõi Zzz Review năm bữa nửa tháng của chúng tôi
Thời gian đọc: 16 phút

(Bài viết thuộc Zzz Review số 3, 30-10-2018)

Cách người ta rao giảng về nó trên tạp chí có thể khiến bạn ngỡ nó mới được phát minh, không những thế còn là thứ gì đó to tát, tưởng đâu vắc-xin ngừa ung thư vậy. Nó được viết hoa, chễm chệ ngay trang bìa. Bên trong là những bài trắc nghiệm tương tự những bài từng được đăng về “bạn có phải người vợ hiền” hoặc “bạn thuộc tạng người mập mạp hay mình dây”, với cách tính điểm được in ngược ở trang 73, rồi vài ba trò tự chế được đánh số. CƯỠNG DÂM VÀ MƯỜI ĐIỀU CẦN BIẾT, cái tựa thoạt nghe na ná mười kiểu tóc đáng thử. Có gì mới mẻ đâu nào?

Tại nơi làm việc, ai ai cũng nói về chủ đề này, bởi cho dù bạn có lật tạp chí nào, nó vẫn yên vị đấy, chĩa ánh nhìn về bạn. Người ta mới đưa nó lên sóng truyền hình nữa. Tôi thà xem những bộ phim có June Allyson thủ vai còn hơn, ngặt nỗi dòng phim này không còn được sản xuất, mà cũng chẳng mấy khi được chiếu trên “Chương trình đêm khuya”. Hôm kia (nếu không nhầm là thứ Tư), tiện đây thì “ơn Chúa, thứ Sáu đây rồi!”, chúng tôi ngồi chơi trong phòng ăn trưa nữ—phòng ăn trưa, không gian mà bạn ngỡ sẽ tìm được sự bình yên và tĩnh lặng—bỗng Chrissy gấp quyển tạp chí cô nàng đọc nãy giờ lại, cất giọng hỏi, “Thế nào hả, các cô gái, các cô từng có huyễn tưởng cưỡng dâm chưa?”

Bấy giờ bốn người chúng tôi đang chơi bài brít như mọi lần. Tôi mới có mười hai điểm, tính cả chuỗi một cây bài không dùng được để trả giá bất kỳ nơi nào. Tôi rao giá một chuồn, với hy vọng Sondra sẽ nhớ giao ước ngầm này, vì lần trước tôi làm vậy, cô nàng tưởng tôi ra chuồn thật. Thế là cô ta rao giá gấp ba lần bình thường, mà không hay biết tôi cầm bốn cây nhỏ, không cây nào cao quá sáu. Chúng tôi đã yếu thế sẵn, lại rơi mất hai điểm. Sondra không phải tay chơi bài brít cừ khôi nhất thế giới. Tôi cũng không khác là bao, nhưng dẫu gì cũng có chừng mực.

Darlene bỏ lượt, nhưng chẳng thể cứu vãn tình hình. Đầu Sondra quay vòng vòng như được tra ổ bi, cô ta hỏi, “Huyễn tưởng cơ?”

“Huyễn tưởng cưỡng dâm,” Chrissy đáp lời. Cô là nhân viên tiếp tân và thực tế trông đúng như vậy; cô xinh đẹp nhưng lãnh đạm, như thể khắp người được phủ một lớp sơn móng tay. Bóng loáng. “Đây này, họ nói phụ nữ ai cũng có những tưởng tượng như thế.”

“Chúa ơi, tôi đang ăn dở cái bánh mỳ trứng,” tôi đáp, “tôi rao giá một chuồn, Darlene vừa bỏ lượt.”

“Ý cô là, gã nào đó xồ lấy cô trong ngõ vắng?” Sondra đặt nghi vấn. Cô nàng đang mải ăn, chúng tôi vẫn hay vừa ăn vừa chơi bài. Cô cắn một mẩu cần tây rồi nhai, với vẻ suy tư hiện trong mắt, tôi thấy thôi thì chúng tôi dẹp luôn ván bài cho xong.

“Ừ, kiểu vậy,” Chrissy đáp. Mặt cô đỏ lên thấy rõ ngay cả dưới lớp trang điểm.

“Tôi nghĩ cô không nên ra ngoài một mình vào ban đêm,” Darlene nhận xét, “bằng không cô đẩy mình vào thế không an toàn,” có thể tôi nhầm nhưng rõ ràng chị ta vừa nói vừa nhìn tôi. Darlene là người lớn tuổi nhất trong đám, dù không dễ gì nhận ra chị đã bốn mươi mốt và chị ta cũng không nhận thức được điều này, còn tôi phải lục hồ sơ nhân viên mới biết. Tôi thích đoán tuổi người khác, rồi tra hồ sơ để chứng thực. Tôi buông mình hút thêm bao thuốc lá trong trường hợp đoán trúng, mặc dù đang cố cắt giảm. Thứ này vô hại thôi, chừng nào bạn không mở miệng kể với ai. Không phải người nào cũng tiếp cận được tài liệu ấy vì ít nhiều nó cũng là tài liệu mật. Nhưng nếu tôi kể bí mật này cho bạn thì cũng chẳng sao, đằng nào bạn cũng có gặp Darlene bao giờ, dù nào ai biết trước chuyện tương lai, trái đất tròn mà. Dù sao đi nữa.

Trời ạ, đây mới là Toronto thôi,” Greta gạt đi. Cô đã làm việc ở Detroit trong ba năm, cô ta sẽ buộc bạn phải nhớ điều này, như thể cô ta nghĩ mình là nữ hùng thời chiến vậy, chúng tôi nên cảm thấy ngưỡng mộ Greta chỉ vì nhẽ cô ta còn tồn tại trên thế gian này, dù trên thực tế, cô ta vẫn sống ở Windsor trong suốt thời gian đó, chỉ tới Detroit làm việc. Mà như thế thì không tính. Chỗ ngủ mới là vấn đề, phải không?

“Thế chị đã bao giờ chưa, Darlene?” Chrissy hỏi. Rõ ràng cô muốn kể cho chúng tôi nghe chuyện của mình nhưng không có ý định mở đầu, một biểu hiện của sự thận trọng.

“Tôi chưa,” Darlene nhăn mũi đáp như thế này khiến tôi bật cười. “Tôi nghĩ nó thật ghê tởm.” Chị ta đã ly dị nhưng chưa bao giờ nói với ai, sở dĩ tôi biết cũng là nhờ tập tài liệu trên. Chuyện có lẽ đã xảy ra nhiều năm về trước. Nói rồi Darlene đứng dậy, tiến lại gần máy pha cà phê, rồi quay lưng lại đám chúng tôi như ra hiệu cho việc cô chẳng còn gì để nói nữa.

“Hừm,” Greta hắng giọng. Tôi đoán cô ta hoặc Chrissy sẽ mở lời. Hai cô nàng tóc vàng này, nói thế không phải là tôi có ý gì xấu, nhưng đúng là họ tìm mọi cách để ăn diện lấn lướt người kia. Greta không thiết làm tại phòng Văn thư nữa, mà muốn chuyển qua bên lễ tân để tiếp xúc với nhiều người hơn. Đặc thù làm việc tại phòng Văn thư là bạn sẽ chẳng gặp gỡ ai khác ngoài những người trong phòng. Tôi thì chẳng nề hà việc đó, vì tôi còn những thú vui ngoài lề.

“Ừm,” Greta tiếp tục, “Đôi lúc tôi tưởng tượng, cái căn hộ của tôi ấy. Bên ngoài là một ban công nhỏ với vài chậu cây, tôi khoái ngồi ngoài đó mỗi khi hè sang. Tôi không buồn khóa cửa ban công bao giờ, thứ cửa trượt bằng kính. Căn của tôi nằm trên tầng 18 mà trời ạ, tầm nhìn đẹp hướng ra hồ và Tháp CN các thứ. Một đêm nọ, tôi đang mặc tấm áo choàng tắm ngồi xem tivi, giày tháo khỏi chân, thì bỗng nhiên thấy chân của một người đàn ông đang trèo xuống vượt qua cửa sổ. Thoắt cái gã đứng trên bệ ban công, sau khi trèo xuống nhờ dây thừng móc từ tầng trên, là tầng 19. Trước cả khi tôi kịp nhổm dậy khỏi ghế, gã đã lọt vào căn hộ. Gã bận đồ đen từ trên xuống dưới, đến đôi găng tay cũng màu đen”—tôi biết ngay đôi găng đen cô ta nhắc tới là chi tiết xuất hiện trong chương trình nào, vì tôi cũng từng xem—”sau đó hắn ta, ừm, các cô biết đấy.”

“Nói rõ xem nào,” Chrissy hối, nhưng Greta đã nhảy cóc, “Sau đó gã bảo trước giờ đều đột nhập từ bên ngoài như thế, từng tầng một, bằng cuộn dây thừng và cái móc . . . nói rồi gã bước ra ngoài ban công, quăng dây thừng lên rồi trèo mất dạng.”

“Như Tarzan ấy nhỉ,” tôi góp vui nhưng chẳng ai cười.

“Có vậy thôi à?” Chrissy không thỏa mãn. “Các cô đã bao giờ nghĩ đến cảnh ngâm mình trong bồn tắm, trên người không mảnh vải che thân . . .”

“Làm gì có ai ngồi trong bồn mà mặc quần áo chứ?” tôi lý sự, phải thừa nhận là nghĩ không thôi đã thấy vớ vẩn rồi, nhưng cô ta lại tiếp tục, “. . . giữa muôn vàn lớp bọt, loại tôi dùng là Vitabath, đắt đỏ nhưng đem lại cảm giác thư giãn vô cùng, tóc tôi vấn lên, cửa mở và kèm theo là sự xuất hiện của một người đàn ông . . .”

“Sao hắn ta vào được?” Greta thắc mắc.

“Ồ, tôi cũng không rõ nữa, có lẽ trèo từ cửa sổ. Ừm, tôi không tài nào bước ra khỏi bồn tắm, căn phòng quá hẹp, còn gã thì chặn ngay trước cửa. Thế là tôi chỉ nằm yên trong bồn, gã bắt đầu chậm rãi cởi đồ và chui vào bồn cùng tôi.”

“Cô không la lên hay gì hết ư?” Darlene nghi hoặc. Chị ta vừa trở lại cùng ly cà phê mới pha, tỏ ra rất hứng thú. “Nếu là cô, tôi sẽ hét toáng lên.”

“Ai mà nghe thấy chứ?” Chrissy tỏ vẻ không đồng tình. “Vả lại, mấy bài báo cũng nói tốt hơn hết là không nên kháng cự, như vậy sẽ không bị hãm hại.”

“Ngộ nhỡ bong bóng xà phòng dâng lên mũi cô,” tôi đặt giả thiết, “vì thở một hơi sâu thế cơ mà,” tôi thề sau đó bốn người họ lườm nguýt tôi, như thể tôi vừa bất kính với Đức Mẹ Maria không bằng. Thỉnh thoảng đùa một chút nào phải chuyện gì to tát. Đời là mấy tí, đúng không?

“Nghe này,” tôi nhấn mạnh, “những chuyện các cô vừa kể không phải huyễn tưởng cưỡng dâm. Ý tôi là, các cô nào đã bị cưỡng hiếp, họa chăng là mấy anh chàng mà các cô chưa hẹn hò chính thức tình cờ lại có vẻ ngoài hấp dẫn hơn Derek Cummins”—ông Trợ lý Giám đốc, đi đôi giày độn hoặc ít nhất cũng là loại giày đế dày cộm, lại còn có kiểu nói chuyện hết sức buồn cười, chúng tôi gọi ông ta là Derek Duck—”và các cô được vui thú. Cưỡng dâm là khi mấy gã đó cầm dao khống chế, còn các cô không muốn.”

“Còn cô thì sao, Estelle?” Chrissy hỏi, cô nàng có vẻ phật lòng vì tôi cười nhạo câu chuyện cô vừa kể, cho rằng tôi cố ý hạ thấp cô ta. Sondra cũng mếch lòng, lúc này cô mới giải quyết xong cọng cần tây ban nãy. Cô háo hức tới phiên mình kể nhưng đã xen vào quá chậm.

“Thôi được, để tôi kể các cô nghe một cái,” tôi mở lời. “Một đêm nọ, tôi đang đi dọc con phố tối mịt thì bỗng nhiên một gã từ đâu tiến lại túm tay tôi. Tôi tình cờ có quả chanh nhựa trong ví, các cô biết người ta vẫn hay khuyên nên mang thứ đó mà? Nói thế không có nghĩa tôi luôn sẵn nó bên người, tôi đã thử mang một lần và thứ chất lỏng đó rỉ ra khắp cuốn séc của tôi. Nói chung, các cô chỉ cần biết nó xuất hiện trong huyễn tưởng này. Tôi hỏi gã, ‘Anh chuẩn bị đè tôi ra, đúng không?’ Gã gật đầu, thế là tôi lục ví tìm quả chanh nhựa, mà chẳng thấy đâu! Ví tôi chứa đầy những thứ lặt vặt: giấy ăn, thuốc lá, ví đựng tiền, thỏi son, bằng lái xe, mấy thứ các cô biết đấy. Tôi liền bảo gã chìa tay ra, thế này này, rồi chất đống đồ lên tay gã. Loay hoay mãi, cuối cùng tôi cũng thấy quả chanh dưới đáy ví, nhưng không sao mở được nắp. Thế là tôi đưa quả chanh cho hắn. Gã tỏ ra rất sốt sắng, vặn nắp rồi đưa lại tôi. Tôi phun tùm lum nước chanh lên mắt hắn.”

Mong bạn không cho rằng hành động của tôi quá tàn nhẫn. Nghĩ lại, kể ra làm vậy có hơi ác thật, nhất là khi gã đã hành xử lịch sự.

“Cô gọi đấy là huyễn tưởng cưỡng dâm ư?” Chrissy không thấy thuyết phục. “Tôi chẳng tin.”

“Cô ta giỏi pha trò,” Darlene đế vào. Tôi và chị ta là hai người có thâm niên công tác ở nơi này nhất. Có lẽ chị ta sẽ không bao giờ quên lần tôi say mèm ở bữa tiệc của công ty, lần đó tôi nhất quyết đòi nhảy dưới gầm thay vì trèo lên bàn. Tôi nhảy một điệu Cossack nhưng rồi cộc đầu vào gầm bàn—đúng hơn là bàn làm việc—khi định đứng lên thì tôi lăn ra bất tỉnh. Darlene kết luận đây là dấu hiệu của một trí óc độc đáo khác người, thế là chị ta kể lại cho mọi người mới vào. Tôi cho rằng chị ta làm vậy là thiếu công bằng với tôi, dù tôi đã làm thế thật đi nữa.

“Tôi đang cực kỳ thành khẩn,” tôi đáp. Tôi luôn như vậy và đến cả họ cũng biết. Chẳng lý gì mà phải thay đổi bản thân cả, đấy là cách tôi tiếp cận vấn đề. Sớm muộn sự thật cũng được làm sáng tỏ, chi bằng đừng lãng phí thì giờ của nhau, phải vậy không? “Cô nên thử nghe câu chuyện về chai tẩy rửa lò nướng dạng xịt.”

Nhưng đó cũng là lúc giờ ăn trưa kết thúc, để lại ván bài brít dở dang. Ngày hôm sau, chúng tôi dành phần lớn thời gian ăn trưa để biểu quyết nên bắt đầu ván mới hay chơi nốt chỗ bài còn dư hôm qua. Sondra chẳng cả có cơ hội kể về huyễn tưởng cưỡng dâm của mình.

Tuy nhiên tôi bắt đầu nghĩ ngợi, nghĩ về huyễn tưởng của bản thân. Có thể tôi khác người hay sao đó, tôi cũng có huyễn tưởng về những kẻ lạ mặt điển trai trèo vào từ cửa sổ, như Quý ông Dọn dẹp trong quảng cáo chất tẩy rửa, tôi luôn ước ao một hình mẫu như thế xuất hiện. Làm ơn là một người không bị bè chân và không có những vệt mồ hôi to đùng trên áo, và cao hơn mét bảy. Tin tôi đi, cao là một bất lợi; dù vậy, tình hình đã khá hơn khi mấy anh chàng cao kều giờ bắt đầu thích những người có mũi nhỉnh hơn rốn họ. Nhưng thực sự thì không thể quy những chuyện đấy là huyễn tưởng cưỡng dâm. Huyễn tưởng cưỡng dâm là khi bạn có cảm giác lo âu, ví như tòa chung cư nhà bạn bị cháy, bạn không biết nên dùng thang máy hay thang bộ, hay chỉ cần trùm khăn ướt lên đầu là đủ. Bạn ra sức nhớ lại những gì đã đọc về chủ đề này, nhưng lúc cần kíp nhất lại không thể vận dụng nó.

Chẳng hạn khi đêm xuống, tôi đang đi dọc con phố tối mịt thì bỗng một gã nom thấp bé, xấu hoắc tiến lại túm tay tôi. Mà gã không chỉ xấu thôi đâu, mặt mũi phù nề, hệt mấy tên nhân viên ngân hàng mà bạn phải cật lực giải thích mỗi khi số dư tài khoản bị âm—đương nhiên tôi không có ý nói rằng mọi nhân viên giao dịch đều có khuôn mặt như vậy—mà khắp người còn chi chít mụn. Tôi bị gã dồn vào tường, gã tuy nhỏ con nhưng khỏe, gã bắt đầu cởi đồ và khóa quần bị kẹt. Thế đấy, trong thời khắc trọng đại nhất đời người con gái, ngang ngửa chuyện kết hôn hay sinh con, gã lại không kéo được khóa quần.

Tôi nói, với giọng điệu rất mực khinh thường, “Ôi Chúa tôi,” rồi gã bật khóc. Gã bảo, sống đến ngần này tuổi mà làm gì cũng chẳng nên hồn, đây là giọt nước tràn ly, giờ gã sẽ nhảy cầu tự vẫn.

“Này,” tôi nhẹ giọng, lòng bất giác nặng trĩu thương cảm. Trong những huyễn tưởng cưỡng dâm của mình, sau cùng tôi luôn cảm thấy thương hại người đàn ông, luôn phải có điểm gì đó không may với họ. Nếu là Clint Eastwood thì hẳn mọi chuyện sẽ khác, nhưng tôi nào có gặp may như thế bao giờ. Tôi là kiểu con nít đem xác chim oanh đi chôn cất, hiểu ý tôi chứ? Việc này từng khiến mẹ tôi nổi giận, bà không muốn tôi động vào chúng, có lẽ vì sợ vi trùng. Tôi nói với gã, “Nghe này, tôi hiểu cảm giác của anh. Anh nên làm gì với chỗ mụn đó đi, loại bỏ chúng sẽ khiến anh dễ nhìn hơn nhiều, thật đấy; khi ấy anh không còn phải đi lang thang làm mấy trò thế này nữa. Trước đây tôi cũng từng bị mụn,” tôi nói để an ủi, nhưng thực tế tôi có bị thật. Sau cùng tôi đưa tên của bác sĩ da liễu trị mụn cho tôi thời phổ thông cho gã, nhưng là cơ sở Leamington, còn cơ sở tôi vẫn ghé nằm ở St. Catharines. Nói để bạn biết, tôi từng cảm thấy rất cô độc khi mới chuyển tới nơi này; tôi từng nghĩ đây sẽ là một chuyến phiêu lưu lớn, nhưng gặp gỡ kết bạn ở thành phố khó khăn hơn tôi tưởng. Nhưng có lẽ cánh đàn ông thì khác.

Có một huyễn tưởng thì tôi đang nằm giường, mặt mũi sưng húp vì cảm cúm, mắt tôi đỏ kè và nước mũi thòng lòng hệt cái vòi nước bị rò. Bất chợt một gã trèo vào từ cửa sổ, cũng bị cảm nặng, một loại cúm mới đang lây lan khắp nơi. “Tôi sẽ hiếp cô”—bỏ quá cho tôi bịt mũi thế này nhưng tôi tưởng tượng đúng thế đấy—sau khi hắt một hơi rất mạnh, gã chậm lại một chút, mà cũng bởi tôi nào phải giai nhân tuyệt sắc cho cam, có chăng chỉ mấy tên biến thái mới lao thân vào một người bị cảm nặng như tôi, khác nào hãm hiếp lọ keo dán LePage với cái tình trạng mũi tôi ròng ròng như vậy. Gã ta nhìn dáo dác khắp phòng, tôi nhận ra gã đang tìm một tờ giấy Kleenex! “Nó đây này,” nói rồi tôi đưa gã tờ giấy ăn, có Chúa mới biết tại sao gã vẫn còn sức nhao ra khỏi giường. Thường thì đợi đến khi đỡ bệnh người ta mới trèo vào cửa sổ nhà khác, đúng chứ? Ý tôi là, hành động này tốn rất nhiều sức. Tôi đề nghị hay là chế cho gã thuốc giải cảm NeoCitran pha rượu Scotch, tôi vẫn hay uống thế, không khiến gã khỏi nhưng chí ít không còn cảm thấy khó chịu. Tôi đưa thuốc cho gã uống rồi chúng tôi cùng xem “Chương trình đêm khuya”. Suy cho cùng, không phải ai trong số họ cũng là những kẻ cuồng dâm, thời gian còn lại trong ngày họ dành để sống phần đời bình thường. Tôi hình dung họ cũng thích xem “Chương trình đêm khuya” như bao ai khác.

Tuy nhiên, tôi cũng có những huyễn tưởng rùng rợn hơn nhiều . . . một gã viện lời mách bảo của thiên thần phải lấy đi sinh mạng tôi, bạn biết đấy, có thể bạn đã đọc qua thứ gì đó tương tự trên các mặt báo. Địa điểm diễn ra huyễn tưởng này không phải căn hộ nơi tôi đang cư ngụ, mà ở nhà mẹ tôi tại Leamington. Gã náu mình dưới hầm, đợi tới khi tôi xuống lấy lọ mứt rồi lao ra túm lấy tay tôi. Gã cầm cái rìu lấy từ ga ra, đấy là huyễn tưởng vô cùng đáng sợ. Biết nói gì với một gã điên bây giờ?

Thoạt đầu tôi run lẩy bẩy, nhưng sau chừng một phút tôi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Tôi hỏi gã có chắc người mà thiên thần chỉ điểm là tôi không, vì tôi cũng từng nghe tiếng báo tương tự từ thiên thần. Hồi giờ thiên thần mách tôi rằng, tôi sẽ sinh hạ một sinh linh do thánh Anne đầu thai, rồi người này sẽ sinh ra Đức Mẹ Maria và thế hệ kế cận là Chúa Giêsu, sau cùng là ngày tận thế. Không đời nào gã muốn can hệ vào chuyện này, phải không? Gã lúng túng nghe trọn những gì tôi kể, rồi gặng hỏi vết tích thiên thần để lại. Tôi cho gã xem vết tiêm vắc-xin có hình thù kỳ cục thấy rõ của mình, nó bị nhiễm trùng do tôi bóc lớp vảy trên cùng ra. Gã xin lỗi tôi, rồi trèo ra theo máng đổ than như cách gã lẻn vào ban đầu. Tôi nhủ thầm, được nuôi dạy trong gia đình theo đạo Thiên Chúa đem đến cho tôi nhiều cái lợi không tưởng, dù tôi không đi nhà thờ kể từ khi người ta chuyển qua dùng tiếng Anh trong các buổi lễ. Mọi thứ không còn như trước nữa, chẳng khác nào theo đạo Tin Lành. Tôi nhất định phải bảo mẹ bịt máng than lại, cái thứ luôn khiến tôi phát phiền. Mà ngộ ở chỗ, tuy không tài nào miêu tả được diện mạo của người này, nhưng tôi nhớ rất rõ loại giày gã đi. Đôi giày là thứ cuối cùng của gã mà tôi thấy, khi gã trèo lên máng than. Một gã trai trẻ mà lại mang đôi giày buộc dây lỗi mốt, chẳng phải rất kỳ lạ sao?

Cũng phải thú thực rằng tôi đã đổ mồ hôi hột cho đến khi gã trèo ra an toàn. Tôi tức tốc chạy lên phòng và pha cho mình một tách trà. Tôi không bị ám ảnh bởi huyễn tưởng lần đó lắm. Mẹ khuyên tôi đừng cứ nghĩ mãi về những điều không vui, tôi nhất trí, làm vậy đâu khiến chúng biến mất. Nghĩ kỹ thì ngược lại, thôi nghĩ về chúng cũng không đem lại hiệu quả gì.

Đôi khi tôi cũng có những huyễn tưởng ngắn, thí dụ tôi bị một gã túm tay, nhưng tôi là một cao thủ Kung-Fu thứ thiệt, bạn tin được không, dù trên thực tế chắc chỉ là một cú giáng vào đầu. Hệt như cắt amidan, bạn tỉnh dậy là mọi thứ đã kết thúc, ngoại trừ đôi chỗ còn rát; cổ chưa bị gãy là còn may. Tôi không đập nổi trái bóng chuyền trong phòng tập và quả bóng thì khá lớn, bạn biết đấy?—vậy mà tôi thọc ngón tay cái xẹt vào mắt gã như không, gã ngã gục, hoặc bị tôi vật vào bờ tường. Trên thực tế tôi không chọc nổi ngón tay vào mắt người khác, bạn dám không? Y như chọc vào dòng thạch Jell-O nóng, đến thạch Jell-O lạnh tôi còn chẳng ưa nữa là, nghĩ thôi cũng khiến tôi rùng mình. Tôi cảm thấy hơi tội lỗi về huyễn tưởng lần đó, sao mà sống tiếp được khi biết có người bị mình làm mù đến hết đời cơ chứ?

Nhưng với đàn ông có thể sẽ khác.

Huyễn tưởng khiến tôi động lòng nhất phải kể đến lần tôi bị một gã túm tay, tôi đáp lại bằng giọng điệu rầu rĩ và nghiêm túc, “Anh chuẩn bị hiếp một cái xác đấy.” Nghe đến đây gã khựng lại, tôi liền giải thích mình vừa nhận chẩn đoán bị ung thư máu và chỉ còn vài tháng để sống. Đây cũng là lý do tôi ra ngoài đi dạo một mình trong đêm thế này, tôi cần khoảng lặng để đối diện với tin dữ. Trong huyễn tưởng này tôi mắc bệnh nhưng ngoài thực tế thì không, tôi chọn đích danh loại bệnh này vì cô bạn học cùng tôi lớp bốn đã chết vì nó. Tôi nhớ cả lớp đã gửi hoa đến bệnh viện cho cô bạn. Lúc bấy giờ tôi không nhận thức được bạn mình sẽ chết, thậm chí còn mong mình cũng bị như vậy để được nhận hoa. Trẻ con thật khôi hài. Té ra gã cũng bị ung thư máu và cũng chỉ còn vài tháng để sống. Bởi vậy mà gã đi khắp nơi hãm hiếp phụ nữ; gã cay đắng vì còn quá trẻ, chưa sống một cách đúng nghĩa, vậy mà lại bị tước đoạt sự sống. Lúc sau tôi cùng gã đi dạo dưới ánh đèn đường, giữa tiết trời hơi sương của mùa xuân. Cuối cùng chúng tôi cùng nhau cà phê, vui mừng khi tìm thấy trên đời người duy nhất hiểu thấu những gì người còn lại phải trải qua, như định mệnh sắp đặt vậy, sau một lúc hai chúng tôi chỉ im lặng nhìn nhau, tay chạm tay. Sau đó gã chuyển về căn hộ cùng tôi, sống bên nhau vài tháng trước khi lìa đời. Kiểu như chúng tôi đồng loạt không thức giấc vào buổi sáng, dù tôi chưa từng định rõ người nào trong hai đứa sẽ nhắm mắt xuôi tay trước. Nếu là người kia, tôi sẽ phải tiếp tục vẽ ra viễn cảnh về đám tang, còn nếu người chết trước là tôi, tôi chẳng phải mất công tiếp tục, nên cái này còn phụ thuộc vào mức độ mệt mỏi của tôi khi ấy nữa. Bạn có thể không tin nhưng đôi lúc tôi không kìm được mà òa khóc. Tôi rơi nước mắt mỗi khi phim chiếu đến cảnh cuối, kể cả những bộ không quá sầu thảm, nên tôi khóc cũng đâu có gì lạ. Mẹ cũng y hệt tôi.

Điều nực cười về những huyễn tưởng này là nhân vật nam luôn là những người tôi không hề quen biết. Trong khi ấy, những thống kê trong hầu hết các tạp chí đều cho rằng kẻ xấu thường là ai đó ít nhiều thân thuộc với bạn, chẳng hạn như sếp—tất nhiên không thể nào là sếp tôi, người đã ngoài sáu mươi mà tôi chắc mẩm bản lĩnh đàn ông đã cạn mòn, nghĩ cũng tội nghiệp, mà có thể là một người như Derek Duck, trong đôi giày độn đế, nói phỉ phui—hay người nào đó bạn mới quen mời bạn lên nhà làm một ly. Tình hình hiện tại đã tới mức khó thể giao lưu với ai nữa, làm sao kết thân được với ai khi đến cái điều cơ bản ấy bạn cũng chẳng tin tưởng họ? Bạn đâu thể dành cả đời trong phòng Văn thư hay nhốt mình trong căn hộ, khóa chặt các cửa và rủ rèm kín mít. Tuy không phải con sâu rượu nhưng thỉnh thoảng tôi thích ra quán làm vài ly, ngay cả khi chỉ đi lẻ bóng. Tôi nhất trí với chủ nghĩa nam nữ bình quyền trong vấn đề này, dù không đồng tình với nhiều thông điệp khác mà họ truyền tải. Đơn cử một chuyện, phục vụ ở quán này đều biết tôi, ngộ nhỡ có ai quấy rối tôi . . . Tôi không rõ tại sao lại nói với bạn những điều này, có chăng tôi nghĩ cách tìm hiểu một người, chí ít là ban đầu, đấy là lắng nghe những gì họ nghĩ. Ở chỗ làm, tôi bị gán biệt hiệu “lo lắng quá đà”, nhưng không phải vì âu lo thái quá hay gì hết, mà hình dung những việc cần làm trong tình huống nguy cấp thì đúng hơn, như tôi vừa kể.

Thêm một điểm nữa là những đoạn hội thoại xuất hiện với tần suất dày đặc trong các huyễn tưởng của tôi. Thật vậy, tôi dành phần lớn thời gian để nghĩ về những điều tôi và người kia sẽ nói. Tôi chỉ đơn thuần nghĩ rằng sẽ tốt hơn khi có một cuộc hội thoại diễn ra. Kiểu như, sao gã nỡ làm chuyện đó với người vừa chuyện trò hồi lâu cùng mình? Một khi bạn nhắc nhở rằng bạn cũng là người, cũng có cuộc sống của riêng bạn, lẽ nào gã vẫn có khả năng thực hiện? Đành rằng trên đời vẫn có chuyện như thế, chỉ là tôi không sao lý giải được, đấy là chỗ tôi thực sự không hiểu.

Trích trong tập truyện ngắn Dancing Girls (1977)

Nguyễn Vũ Phương Linh dịch

Chấm sao chút:

Đã có 1 người chấm, trung bình 5 sao.

Hãy là ngôi sao đầu tiên của chúng tôi <3

Người góp chữ

Nguyễn Vũ Phương Linh

Một người con của hai miền Bắc – Trung.

Theo dõi Zzz Review năm bữa nửa tháng của chúng tôi

1 Trackbacks & Pingbacks

  1. Margaret Atwood – Rape Fantasies – Ếch giời

Leave a Reply

Your email address will not be published.


*